[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 70

Tôn Tiểu Tuệ nghe nói như vậy, ánh mắt sáng lên, giọng điệu lập tức thay đổi: “Nói như vậy nghĩa là ông ấy đồng ý dạy con rồi?”

Nguyễn Dược Tiến có chút đắc ý, gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Tôn Tiểu Tuệ vui vẻ vỗ đùi, vui vẻ ra mặt nói: “Ôi trời, thực sự tốt quá rồi! Mẹ đã sớm nói rồi mà, con mạnh hơn con nhóc Tiểu Khê kia nhiều, không thì làm sao ông thợ may lại đồng ý chứ!”

DTV

Nói xong bà ta lại hỏi: “Hôm nay ông ấy đã dạy gì cho con rồi?”

Nhắc đến đây Nguyễn Dược Tiến có chút không vui, hít một hơi nói: “Không dạy dỗ gì cả, lão lưu manh đó bảo con làm này làm kia mất nửa ngày. Tí thì quét nhà, tí thì lau bàn ghế, lát sau lại gọi con đi dãy cỏ, coi con như con trâu đất vậy.”

Khóe miệng Tôn Tiểu Tuệ không vui hạ xuống, nhưng lại lập tức cong lên: “Nhất định là ông ấy đang thử con đó, con cứ chịu đựng là được rồi. Giúp ông ấy làm chút chuyện cũng không sao, chỉ cần có thể học nghề thành thạo là được rồi.”

Nguyễn Dược Tiến gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy.”

Nguyễn Trường Quý lên tiếng tán thành: “Con có thể nghĩ như vậy chứng tỏ con đã trưởng thành rồi. Nếu ông ấy đã đồng ý dạy con thì con chỉ cần cố gắng theo học thôi. Đừng vì chút khó khăn mà than vãn mệt mỏi, như vậy so với đi đào mỏ vẫn thoải mái hơn nhiều.”

Nguyễn Dược Tiến biết mình không học được sẽ phải lên núi đào mỏ, gật đầu lần nữa: “Con biết rồi, ba.”

Cái đuôi vô hình phía sau Tôn Tiểu Tuệ cong lên, có chút vui vẻ, hào hứng nói: “Cố gắng học hành cho tốt, con nhất định sẽ mạnh hơn tất cả những người trước đây ông thợ may từng dạy dỗ, tốt nhất là bóp nát Tiểu Khê luôn đi.”

Nguyễn Dược Tiến không trả lời câu đó, Nguyễn Trường Quý cúi mặt xuống.

Ông ta nhìn Tôn Tiểu Tuệ tức giận nói: “Tôn Tiểu Tuệ, bà bị bệnh gì vậy? bà đã quên chuyện lần trước mình gây ra rồi đúng không? Bây giờ bà lại làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai anh em Dược Tiến và Tiểu Khê, bà đừng quên bà là mẹ nuôi của Tiểu Khê đó!”

Tôn Tiểu Tuệ bị mắng, vẻ mặt cau có, hạ thấp giọng nói: “Tôi mà mẹ nuôi của nó, nhưng nó đã từng coi tôi là mẹ nuôi, coi ông là chú hai sao? Sau khi đi theo ông thợ may may quần áo, chưa từng cầm về nhà nửa con gà, nửa đồng tiền, đến một ít ớt cay, nó đã từng cho ông chưa? Có chút ân nghĩa nào với ba mẹ nuôi không? Coi như tôi từng hiểu lầm có tội với nó, nhưng ông với Dược Tiến thì không có, nó không biết lễ độ với hai người thì thế nào?”

Nguyễn Trường Quý nhìn Tôn Tiểu Tuệ ầm ĩ, không nói lên lời.

Chuyện này thực sự khiến ông ta phải nổi giận vài ngày, ngửi thấy mùi thịt gà nguyên một đêm ròng rã, nhưng một miếng cũng không được ăn, đến cả một món súp cũng không được nếm thử, cảm giác đó thực sự không dễ chịu.

Tôn Tiểu Tuệ Thấy ông ta không nói gì, tiếp tục nói: “Ông coi nó là cháu gái, nhưng nó chỉ coi chúng ta như người ngoài, thậm chí còn là kẻ thù. Nếu như ông thợ may chỉ dạy một người trong nhà chúng ta, sau này chúng ta có thể ăn sung mặc sướng, nhận được tiền lương, lúc đó bọn họ chỉ có thể hâm mộ đến chảy nước miếng, cơn giận này coi như có thể giải tỏa được rồi, phải không?”

Nguyễn Trường Quý thực sự không nói thành lời, nhíu mày gặp một chút su hào nhét vào trong miệng, tiếng su hào bị nhai giòn kháy vang lên.

Nguyễn Dược Hoa nhỉ người nghe hiểu được câu nói này, chợt mở miệng lớn tiếng nói: “Mẹ nói đúng! Chúng ta phải ăn thịt, không được để cho bọn họ ăn! Để bọn họ chảy nước miếng! Để bọn họ chảy nước mắt luôn!”

Ngày đó cậu ta đã khóc suốt đêm, chú năm và chị họ của cậu ta còn cười nhạo cậu ta!

Tôn Tiểu Tuệ nhìn về phía Nguyễn Dược Hoa, ra hiệu suỵt một cái: “Nhỏ giọng một chút, đừng để bà nội của con nghe thấy, mẹ không muốn cãi nhau với bà ấy đâu.”

Nguyễn Dược Hoa biết rõ bà nội mình lợi hại, đành im miệng không nói nữa.

Một lúc lâu sau, đột nhiên Nguyễn Dược Tiến nói một câu: “Con biết rồi.”

Kìm nén bao lâu, giờ đã đạt được mục đích rồi.

Trong phòng bên, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khiết đang ăn cơm tối. Bọn họ nghe thấy âm thanh của Nguyễn Dược Hoa, nhưng dù sao cũng cách một cái phòng hai bức tường nên không nghe rõ cậu ta nói gì.

Bọn họ thực sự không hứng thú với Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý, trong lòng chỉ nhớ tới Nguyễn Khê, Nguyễn Chí Cao vừa ăn cơm vừa nói: “Nếu như Tiểu Khê không đứng ỳ trên đường thì có lẽ lúc này đã đến công xã rồi.”

Dáng vẻ Nguyễn Trường Sinh có vẻ không bằng lòng: “Cháu gái của con không đủ bản lĩnh, lại không biết gọi chú năm của con bé theo, thiệt cho con bình thường đối xử với con bé tốt như vậy, có gì ngon đều cho con bé. Nếu như con bé dẫn con theo, con sẽ cõng con bé chạy, một ngày là tới công xã rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận