[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 370

Đến trường học của Nguyễn Khiết, ở ngoài cổng chờ Nguyễn Khiết, lại nhìn thấy một người khác.

Nguyễn Khê quả thực kinh ngạc, sửng sốt lúc lâu mới phát ra tiếng: “Trần, Vệ, Đông?”

Hỏi xong còn quay đầu hỏi Hứa Chước: “Tôi không nhận nhầm đúng không?”

Trần Vệ Đông tự trả lời: “Không có nhận nhầm, đồng chí Nguyễn Khê, lâu không gặp.”

Nguyễn Khê muốn hỏi anh ta sao lại ở đây, còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Khiết đã từ cổng trường ra.

Trần Vệ Đông nhìn thấy thì vẫy vẫy tay, gọi: “Tiểu Quỷ, bên này.”

Nguyễn Khiết cười chạy: “Thật trùng hợp, mọi người đều ở đây.”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết, lại nhìn Trần Vệ Đông, vẫn hỏi: “Sao anh ta lại ở đây?”

Nguyễn Khiết hắng giọng, giơ tay gãi đầu, mất một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cái đó…Anh ấy đi lính xong chuyển công tác trở về quê, ở quê quán làm việc một năm, nghỉ hè năm nay anh ấy được điều đến Cục Công An ở đây…”

Đã điều chuyển công tác nửa năm?

Nguyễn Khê ngạc nhiên, chỉ chỉ Nguyễn Khiết lại chỉ chỉ Trần Vệ Đông: “Hai người các người không phải đã…”

Nguyễn Khiết vội nói: “Không có! Còn không có đồng ý đâu!”

Trần Vệ Đông rất tự tin: “Nhưng sẽ rất nhanh thôi.”

DTV

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông, trách cứ một chút. Bỗng nhiên trong đầu nhớ đến câu nói của người ta…tình yêu của thời đại này, một nắm tay chính là cả đời, cả đời cũng chỉ yêu một người.

Hiện tại Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết, thật sự giống như có ý tứ như thế.

Nguyễn Khiết bị trách cứ đến đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài hỏi: “Cùng đi ăn một bữa cơm thì sao?”

Nếu đã gặp thì cùng nhau ăn một bữa.

Nguyễn Khê không có ý kiến, quay đầu nhìn về phía Hứa Chước.

Hứa Chước nói: “Đi thôi.”

Bốn người đến phòng ăn ngồi xuống.

Nguyễn Khê ngồi trên ghế nhìn Nguyễn Khiết, lại nhìn Trần Vệ Đông: “Có phải hai người đã liên lạc từ sớm hay không?”

Nguyễn Khiết ngậm miệng gật gật đầu, một lát thì nói: “Không lâu sau khi chị trùng phùng với Hứa Chước.”

Hứa Chước nói địa chỉ trường học của Nguyễn Khiết cho Trần Vệ Đông biết, Trần Vệ Đông lập tức mặt dày mày dạn viết thư đến đây. Hai người liên lạc thông tin hai năm, mùa hè năm nay Trần Vệ Đông được điều tới Bắc Kinh, mỗi chủ nhật đều sẽ đến trường tìm Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khê giơ tay lên chọc vào trán Nguyễn Khiết một cái: “Thế mà cũng không nói cho chị biết tẹo nào.”

Khóe miệng Nguyễn Khiết mím lại, cười rồi nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.”

Xấu hổ nên cũng không nhắc tới.

Thật ra Nguyễn Khê cũng không có cái gì gọi là muốn lẫn lộn vào chuyện này. Nguyễn Khiết đã sớm trưởng thành rồi, bây giờ là sinh viên năm tư đại học sắp đi vào xã hội, tình cảm của cô ấy, cuộc sống của cô ấy đều do chính cô ấy làm chủ.

Mà Trần Vệ Đông cũng thật sự không tệ, thích Nguyễn Khiết nhiều năm như vậy cũng không hề từ bỏ, quen biết thời gian dài như vậy cũng biết rễ biết rõ, gia đình có điều kiện tốt, con em cán bộ, bây giờ cũng được điều tới Bắc Kinh.

Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh ấy và Nguyễn Khiết hẳn là có thể thuận lợi ở bên nhau.

Hai người ở chỗ này đều có công việc ổn định, sau khi kết hôn có thể trải qua cuộc sống rất hạnh phúc an tâm.

Nói xong chuyện của Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết, Trần Vệ Đông nhìn Nguyễn Khê mở miệng hỏi: “Nguyễn Khê, tính toán cái gì chưa? Cũng tốt nghiệp đại học rồi, tuổi tác cũng không nhỏ, có phải cũng nên suy nghĩ một chút đến chuyện chung thân đại sự hay không?”

Nói xong, anh ấy còn dùng ánh mắt còn lại quét qua Hứa Chước bên cạnh Nguyễn Khê.

Kết quả Nguyễn Khê nghe xong lời này thì bỗng dưng mở to mắt, hỏi anh ấy: “Em mới hai mươi hai mà đã không còn nhỏ rồi?”

Hai mươi hai tuổi rõ ràng còn rất rất nhỏ được chứ?

Cái này là trọng điểm kiểu gì vậy? Trần Vệ Đông hơi nghẹn lời: “Nhỏ… Nhỏ thì cũng có thể cân nhắc chung thân đại sự.”

Mỗi ngày Nguyễn Khê đều loay hoay đầu choáng váng, chuyện cần phải cân nhắc có cả một đống, căn bản trong đầu không có không gian để nghĩ đến chuyện này, cho nên cô cũng không có gì muốn nói, chỉ nói: “Em nói sau, trước mắt không nóng nảy.”

Trần Vệ Đông lại quét mắt nhìn Hứa Chước một vòng, thấy Hứa Chước không nói không rằng, anh ấy cũng không nói tiếp nữa.

Bốn người cùng ăn cơm với nhau, tâm sự ôn chuyện, thời gian cũng trôi qua.

Bởi vì cách nông thôn khá xa, cho nên cơm nước xong xuôi thì Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng không ở lại trong thành phố lâu hơn. Các cô dắt chiếc xe đạp bên ngoài nhà hàng, tùy tiện trò chuyện hai câu với Hứa Chước và Trần Vệ Đông thì lập tức cưỡi xe rời đi.

Nhìn Nguyễn Khê Nguyễn Khiết biến mất trong màn đêm, Trần Vệ Đông quay đầu nhìn lại Hứa Chước.

Bọn họ không lập tức trở về, mà là tìm công viên ngồi một lát.

Hai người ngồi trong màn đêm thổi gió lạnh, Trần Vệ Đông hỏi Hứa Chước: “Có chuyện gì xảy ra với cậu à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận