[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 407

Cho nên, tối hôm qua không phải là anh mộng du, cũng không phải là cô nằm mơ, mà anh thật sự đã hôn cô.

Cô vẫn còn mơ hồ về chuyện tối qua, không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Cô chỉ nhớ trong lúc mình còn đang mơ màng thì thấy vành mắt anh đỏ bừng, giống như phải chịu ấm ức gì đó, còn chưa hỏi rõ nguyên do thì anh đã hôn cô rồi.

Lăng Hào nhìn về phía Nguyễn Khê, dường như đang muốn tìm kiếm cái gì đó trong đáy mắt cô.

Nguyễn Khê không nhìn anh thêm, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Chú Năm, thím Năm, gần đây việc kinh doanh của tiệm có tốt không?”

Tiền Xuyến gật đầu nói: “Cháu thiết kế quần áo rất đẹp, việc kinh doanh vẫn rất tốt.”

Sau đó lại nói về việc may quần áo và bán quần áo.

Cơm nước xong xuôi, Lăng Hào chủ động thu dọn bát đũa đi rửa. Mặc dù không phải tối nào mọi người cũng ăn cơm cùng nhau, anh cũng không ăn chực, nên trả tiền thì trả tiền, nên làm việc thì làm việc.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn luôn rất ăn ý, chỉ cần Lăng Hào ở nhà ăn cơm thì sau khi ăn xong bọn họ sẽ dẫn Nguyễn Đại Bảo ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, để lại không gian cho Nguyễn Khê và Lăng Hào.

Nguyễn Khê ngồi bên bàn do dự một lát, cô chưa nghĩ xong có nên đi thu dọn phòng bếp giúp anh hay không thì đã nghe thấy giọng Lăng Hào từ bên ngoài truyền vào: “Khê Khê, mang đũa ra đây cho tôi.”

Nguyễn Khê ồ lên một tiếng, cô đứng dậy thu dọn đũa, xoay người đi ra ngoài.

Bước xuống bậc thềm, đi đến bên cạnh vòi nước, cô liếc nhìn Lăng Hào, thấp giọng nói: “Về sau không được phép gọi là Khê Khê nữa, phải gọi chị.”

Lăng Hào nhận đũa từ trong tay cô, mở vòi nước, vừa rửa bát vừa nói: “Lớn hơn một tuổi cũng không tính là lớn hơn, hơn nữa nhìn vẻ ngoài của cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi, gọi Khê Khê thích hợp hơn.”

Nguyễn Khê cố chấp nói: “Lớn hơn một ngày cũng là chị.”

Lăng Hào quay đầu nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng: “Được, chị.”

“…”

Nghe anh gọi thế, Nguyễn Khê cảm thấy anh gọi mình là Khê Khê còn hay hơn. Nhưng đây là do cô yêu cầu nên cô cũng không nói gì thêm, bèn xoay người đi vào nhà. Nhưng vừa bước lên bậc thềm, cô lại quay trở lại, đứng bên cạnh vòi nước nhìn Lăng Hào.

Cô muốn hỏi anh rốt cuộc tối hôm qua anh bị làm sao, nhưng cô còn chưa lên tiếng, Lăng Hào đã hỏi cô một câu: “Cậu vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ có khắc tên tôi à?”

Nghe thấy câu hỏi này, Nguyễn Khê hơi sững sờ.

Cũng không phải là cô luôn đeo chiếc đồng hồ đó, vào thời điểm những năm bảy mươi, nếu cứ đeo món đồ này thì cũng không ổn lắm, cô vẫn luôn cất trong hộp bánh trung thu. Mãi cho đến lúc chuyển nhà, cô mới chỉnh lại giờ, sau đó lấy ra dùng.

DTV

Cô nhìn Lăng Hào, cảm giác nếu cô trả lời không phải, chắc chắn anh sẽ thất vọng cả buổi, chưa biết chừng lại khóc giống như tối hôm qua, vì vậy cô do dự một lát rồi nói: “Ừ… đúng thế…”

Kết quả không ngờ rằng, khi cô trả lời đúng thế, trong nháy mắt, vành mắt của anh lại phiếm hồng.

Đôi mắt anh đỏ ửng, mỉm cười rồi nói với Nguyễn Khê: “Tôi biết rồi.”

Nguyễn Khê: “…”

Anh biết cái gì thế?

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Hào đã cầm bát đũa rửa xong đi vào phòng bếp.

Nguyễn Khê đứng bên cạnh vòi nước nhìn anh đi vào phòng bếp, trong đầu còn đang suy nghĩ, rốt cuộc anh đã biết điều gì rồi?

Một tuần sau đó, ngày nào Lăng Hào cũng bề bộn nhiều việc, buổi tối đến tận khuya anh mới trở về. Có đôi khi, anh trở lại Nguyễn Khê đã ngủ rồi, có lúc Nguyễn Khê vẫn đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách thức đêm làm việc.

Đến ngày thứ bảy, lúc Lăng Hào về đến nhà thì đã nửa đêm.

Đêm nay, Nguyễn Khê vẫn còn đang thức chưa ngủ, cô đang nghĩ có nên sửa một số chi tiết nhỏ trên quần áo hay không, chợt nghe thấy hai tiếng đập cửa từ cửa chính truyền đến. Cô cho rằng mình nghe nhầm nên không quan tâm, kết quả một lát sau lại nghe thấy hai tiếng gõ.

Lăng Hào ở ngoài cửa gõ hai tiếng nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh trực tiếp tựa lưng vào ván cửa, cúi đầu nhắm mắt, không gõ nữa.

Lúc Nguyễn Khê nghe thấy tiếng gõ cửa lần thứ hai, cô từ trong phòng chính đi ra. Lúc đi đến cửa chính, cô thấp giọng hỏi ai đấy, sau đó mới kéo khóa mở cửa. Kết quả cửa vừa mở ra, người đang tựa vào cửa trực tiếp ngã vào trong.

Nguyễn Khê vô thức đỡ lấy Lăng Hào, ngoài miệng nói: “Không biết người nào tiện tay khóa chốt cửa vào.”

Lăng Hào bám vào tay cô, mượn lực đứng lên, xoay người ôm Nguyễn Khê vào trong lòng, cả người anh đều tựa vào người cô.

Nguyễn Khê đứng không vững, bị đè nặng buộc phải lùi về sau hai bước, tựa lưng vào bức tường phía sau.

“…”

Lại nữa?

Lần này hai người đều tỉnh táo, Nguyễn Khê không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim không thể không chế, đập thình thịch. Cả người cô bị Lăng Hào ôm trong ngực, cách một lớp áo khoác cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đập của anh, còn có cả nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận