[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 160

Nguyễn Trường Sinh nói: “Không phải là cô phải xuống núi sao, trùng hợp tôi ra ngoài bán đồ, tiện đường đi một đoạn chứ sao.”

Tiền Xuyến nhìn Nguyễn Trường Sinh, không từ chối đi cùng anh ấy: “Đi thôi.”

Hai người rời khỏi thôn Mắt Phượng một hồi, Nguyễn Trường Sinh chợt nhớ đến cái gì, nói với Tiền Xuyến: “Nếu cô không sốt ruột về nhà, thì trước đó tôi dẫn cô đến một chỗ, chuẩn bị cho cô ăn chút gì đó, có đi không?”

Có ăn à? Tiền Xuyến không nhịn được nuốt nước miếng: “Chỗ nào?”

Đường đi lên núi cô ấy toàn ăn lương khô màn thầu, uống nước đều là mượn của những người khác dọc đường, hai ngày nay không có ăn uống gì tử tế. Lúc này nếu có thể ăn được một ngụm đồ ăn nóng hổi, vậy thì tất nhiên cầu còn không được.

Nguyễn Trường Sinh lại không nói, chỉ nói: “Đi theo tôi là được rồi.”

Bây giờ Tiền Xuyến gần như xem anh ấy là người của mình, không có hỏi nhiều nữa, đi theo anh ấy đi về phía trước.

DTV

Cô ấy không biết Nguyễn Trường Sinh muốn dẫn cô ấy đi đâu, đến lúc đó phát hiện là tiệm may. Tiệm may khóa cửa sân không có mở cửa hàng, cô ấy nhìn qua khe cửa, thấy trong sân có một giàn nho, trên đấy treo mấy chùm nho kích thước không lớn.

Lúc Tiền Xuyến ghé vào cổng nhìn, Nguyễn Trường Sinh đi đến đầu tường, mò dưới một đá nhỏ ra một cái chìa khóa. Chờ Tiền Xuyến tránh ra, anh ấy cầm chìa khóa mở khóa cửa, dẫn Tiền Xuyến đi vào tiệm may.

Tiền Xuyến còn nhớ rõ Nguyễn Trường Sinh nói với cô ấy, đi vào sân chỉ hỏi: “Đây là tiệm may của cháu gái anh?”

Nguyễn Trường Sinh trở tay đóng cửa sân lại: “Đúng vậy, hôm nay con bé không có ở nhà.”

Tiền Xuyến nhìn hai bên một chút: “Cháu gái anh đúng là lợi hại.”

Nguyễn Trường Sinh nghe người ta khen cháu mình cũng quen rồi, nói tiếp: “Cháu gái của tôi đương nhiên là lợi hại.”

Lần này Tiền Xuyến không hạ bệ anh ấy, nhìn anh ấy rồi nói: “Anh muốn ở đây nấu cơm cho tôi ăn à?”

“Ừm.” Nguyễn Trường Sinh dứt khoát gật đầu: “Cô muốn ăn cái gì, nấu cho cô bát mì nhé?”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy: “Anh biết sao?”

Nguyễn Trường Sinh: “Dùng sao thì cố gắng cũng ăn được, cô có muốn thử một chút hay không?”

Tiền Xuyến không khách khí với anh ấy: “Thử một chút thì thử một chút.”

Nguyễn Trường Sinh ở bên bàn nhào bột mì vừa cắt mì thành sợi, Tiền Xuyến ngồi ở bên cạnh nâng mặt vẫn nhìn anh ấy, trong mắt có ý cười loe lóe- người đàn ông này càng ngày càng thấy thuận mắt.

Nguyễn Trường Sinh cắt mì sợi hỏi cô ấy: “Tay nghề cả tôi như thế nào?”

Tiền Xuyến cố ý đánh giá bảo thủ: “Cũng tạm được.”

Nguyễn Trường Sinh liếc nhìn cô ấy một cái, cười cười không nói chuyện.

Anh ấy cũng không phải không thấy ánh mắt vừa nãy cô ấy nhìn anh ấy, rõ ràng là rất thưởng thức!

Nguyễn Trường Sinh không nói chuyện, Tiền Xuyến lại hỏi: “Tôi cảm thấy anh cũng không tệ lắm, cái cô gái kia sao lại không coi trọng anh?”

Nguyễn Trường Sinh biết cô gái cô ấy nói là Tạ Đào, anh ấy cũng không né tránh đề tài này, tiếp lời: “Sau khi chị ba của tôi gả đi thì sống không tốt, anh rể vẫn đánh chị ấy rất nhiều năm. Năm ngoái cũng tầm lúc này, chị ba của tôi bỗng thông suốt muốn ly hôn với anh rể, lập tức về ở nhà mẹ đẻ. Nhà bọn họ không đồng ý với chị ba của tôi, muốn tôi đưa chị ba về lại nhà chồng.”

Tiền Xuyến suy nghĩ một lát, nói: “Đây là yêu cầu gì? Chị ba của anh ở lại nhà ba mẹ chị ấy, mắc mớ gì tới cô gái kia? Thật sự mà nói thì mọi chuyện đều không liên quan tới anh. Anh có thể ăn ở dựa vào nhà ba mẹ thì chị ba anh không được sao?”

Nguyễn Trường Sinh tiếp tục cắt mì sợi: “Cho nên tôi không đồng ý, việc này không thành.”

Tiền Xuyến tò mò: “Vậy sao hôm nay cô ấy lại tới tìm anh?”

Nguyễn Trường Sinh dùng d.a.o cũng không trôi chảy lắm, thái mì hơi chậm: “Bởi vì chị ba của tôi đi theo cháu gái tôi học nghề, hôm qua đến lữ đoàn của bọn họ may quần áo. Chắc chắn là cô ấy thấy được chị ba của tôi cho nên hối hận chạy đến tìm tôi.”

Tiền Xuyến nhíu mày, biểu thị không thể hiểu nổi: “Thế mà cô ấy lại có ý tốt chạy tới tìm anh?”

Nguyễn Trường Sinh cười một cái: “Kể từ lần trước sau khi xem mắt với cô ấy thất bại, tôi cảm thấy xem mắt rất vô nghĩa, nên không để cho ba mẹ tôi tìm bà mối nữa. Cô ấy cho là bởi vì tôi nhớ thương cô ấy, cảm thấy là bởi vì cô ấy cho nên tôi mới một mình.”

Tiền Xuyến ngây ngẩn cả người: “?”

Qua một lát: “Cô ấy thật là tự tin mà.”

Nguyễn Trường Sinh bật cười thành tiếng một cái: “Dáng dấp không tệ mà, có thể tự tin.”

Tiền Xuyến xem thường: “Dáng dấp đẹp mắt thì có làm được cái gì.”

Nguyễn Trường Sinh tin là Tiền Xuyến cho rằng dáng dấp đẹp không có tác dụng gì, nếu không lấy dáng vẻ của cô ấy, cô ấy cũng không thể đi ra ngoài chà đạp mình thành cái dạng kia. Trong mắt cô ấy chỉ có tiền, không có cái gì khác.

Xinh đẹp?

So với tiền thì có dùng được không?

Vậy khẳng định là không có!

Thế là Nguyễn Trường Sinh nói: “Vẫn là tiền có ích hơn.”

Tiền Xuyến rất tán thành, gật đầu thật mạnh: “Người chung đường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận