[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 374

Bởi vì năm cô gái ở nơi của các cô đã kiếm được không ít tiền, người trong thôn ít nhiều gì cũng biết, cho nên bây giờ kéo người không khó lắm, có rất nhiều cô gái từ lâu đã muốn gia nhập cùng các cô.

Mà bây giờ Nguyễn Khê tìm mua một số máy may cũng không khó, cô ở cục Công Thương nửa năm không phải làm không công. Hiện tại, không cần biết là ngoài ánh sáng hay trong bóng tối, cô nắm giữ không ít chuyện đối với việc mua đi bán lại.

Bởi vì trật tự thị trường đang hỗn loạn, cho nên rất nhiều chuyện thật ra là nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Cả hai việc đều diễn ra suôn sẻ, Tiểu Tuệ và Tiểu Lan cùng chia ra đến một căn nhà riêng, bắt đầu huấn luyện ba cô gái mình tuyển được, nhanh chóng đã đạt được hiệu quả, bắt đầu thoải mái làm quần áo.

Mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến chuyển quầy hàng vào cửa hàng mặt tiền, gọi là một chuyện mở mày mở mặt.

Tiền Xuyến không muốn nhìn thấy tên trứng rùa Tôn Vĩ kia nữa, tất nhiên chọn cửa hàng ở Vương Phủ Tỉnh, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.

Nguyễn Trường Sinh nhận cửa hàng ở Đại Sách Lan, ngày khai trương suýt chút nữa làm Tôn Vĩ nóng ruột đỏ tròng mắt.

Tôn Vĩ đi vào trong tiệm xem, âm dương quái khí cười nói: “Phong cách Tây ha, cái này cũng mở được cửa hàng.”

Nguyễn Trường Sinh cũng cười nói: “Mắt vừa đỏ lên à? Có bản lĩnh thì anh cũng mở một gian đi.”

Tôn Vĩ ôm cánh tay, vẫn giữ nụ cười, nói: “Đây còn không phải là chuyện sớm hay muộn sao.”

Nguyễn Trường Sinh cũng giữ vững nụ cười: “Vậy tôi đợi đấy.”

Chút chuyện này của Nguyễn Trường Sinh và Tôn Vĩ tất nhiên Nguyễn Khê biết hết, bởi vì trật tự thị trường hỗn loạn, bọn họ không có cách nào nắm bắt Tôn Vĩ, cho nên hai năm này Tôn Vĩ luôn rất càn rỡ, bản lĩnh phá hoại không cần mặt mũi.

Không biết xấu hổ năm thứ nhất năm thứ hai, đến năm thứ ba tất nhiên anh ta cũng không biến mắt, tiếp tục không kiêng nể gì dựa vào mô phỏng theo quần áo của Nguyễn Khê để kiếm tiền, cũng vẫn chẳng biết xấu hổ may cái nhãn Tường Vi Các trên quần áo của mình.

Khẩu vị và lá gan đều bị vỗ béo, anh ta và Nguyễn Trường Sinh lại gây gổ với nhau, bởi vậy mọi chuyện càng trở nên tồi tệ, phát huy ba chữ ‘không cần mặt mũi’ đến cực hạn, cực kỳ làm cho người ta giận sôi người.

Nguyễn Trường Sinh thấy anh ta đi đến đường đối diện mướn cửa hàng, thấy anh ta trang trí mặt tiền cửa hàng đổi mới hoàn toàn, sau đó lại thấy anh ta đặt tấm bảng hiệu giống cửa hàng của anh như đúc - Tường Vi Các.

Cái ngày nhìn thấy bảng hiệu treo lên, dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Nguyễn Trường Sinh cũng suýt chút nữa đập tan quầy hàng.

Nếu không phải đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, anh ấy sợ là đập nát cái cửa hàng đối diện ngay tại chỗ!

DTV

Tôn Vĩ còn mang theo kính râm tới rêu rao, cười nói với anh ấy: “Ngày mùng tám tháng tám tôi khai trương, cũng chính là ngày mai, đến lúc đó tới chơi.”

Nguyễn Trường Sinh cắn răng nhìn anh ta cười- chơi ông nội anh!

Ngày mai sẽ cho cái thằng ch.ó này cười không nổi.

Ngày mùng tám tháng tám năm 1983, ngày mùa hè sáng sủa.

Buổi sáng rửa mặt xong, Nguyễn Khê hít thở không khí sáng sớm, đi ra ngoài với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Sau khi vào trong thành phố, Tiền Xuyến chạy xe đến mở cửa cửa hàng của mình, mà Nguyễn Khê đi theo Nguyễn Trường Sinh đến ngồi trong cửa hàng ở mặt tiền Đại Sách Lan.

Hôm nay là thời gian Tôn Vĩ khai trương cửa hàng bán quần áo, tất nhiên là cô muốn sang đây xem náo nhiệt.

Mà xem náo nhiệt đương nhiên phải có dáng vẻ đi xem náo nhiệt, cô và Nguyễn Trường Sinh mua chút hạt dưa để ở cửa hàng, còn nấu nước ngâm một bình trà ngon, sau đó vừa gặm hạt dưa, vừa uống trà nhìn Tôn Vĩ ở đối diện bận rộn chào hỏi khách khứa.

Anh ta cũng mời được không ít người giữ mặt mũi cho anh ta, lẵng hoa nhiều đến nỗi cổng cũng không nhét được.

Cửa hàng mới khai trương đều náo nhiệt, chỉ chốc lát bên ngoài cửa hàng quần áo của Tôn Vĩ đã tụ đầy người.

Tôn Vĩ đứng trước đám người cao giọng nói: “Các vị các vị! Hôm nay khai trương cửa hàng, chỉ cần mua đồ là có ưu đãi. Tôi ở đây cũng hứa hẹn, tất cả mọi thứ trong cửa hàng của tôi đều sẽ rẻ hơn Tường Vi Các ở đối diện!”

Anh ta nói dứt lời thì tránh đường, người bên ngoài lập tức ùa vào như ong vỡ tổ.

Có mua đồ vật hay không thì chưa nói, chắc chắn là muốn góp vui.

Chờ một tràng pháo ở đối diện nổ xong, Nguyễn Khê gặm hạt dưa nói: “Chú năm, chú cảm thấy một ngày này anh ta có thể bán nhiều hay ít?”

Nguyễn Trường Sinh gặm hạt dưa nói: “Theo tư thế này thì hẳn là được mấy nghìn đồng.”

Nguyễn Khê nhìn trước mặt từ tốn nói tiếng: “Nói không chừng còn có thể hơn một vạn ấy.”

Bởi vì Tôn Vĩ khai trương thu hút khách tới, hôm nay trong cửa hàng của Nguyễn Trường Sinh có rất ít người tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận