[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 406

Vừa rồi còn đang mơ mơ hồ hồ nên không nghĩ tới, lúc này đột nhiên nhớ ra, cảnh tượng lúc đó tràn đầy trong đầu, không thể xua đi được. Tất nhiên, ngoại trừ hình ảnh thì còn có cả cảm xúc mềm mại khác thường trên cánh môi.

Không chỉ mềm mại mà còn có chút lạnh, như mang theo hơi lạnh của đêm khuya.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khê tỉnh táo lại, vội vàng đánh răng, súc miệng, rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, trở về phòng, cô tùy tiện tìm một sợi dây da màu đen, buộc một nửa mái tóc lên. Cô cuộn mái tóc đã uốn xoăn của mình lên đỉnh đầu, phần còn lại thì để thả suông.

Vẻ ngoài của cô không để lộ tuổi tác, mặc dù đã ở thành phố khoảng bảy tám năm, cũng học đòi theo Nguyễn Khiết đi uốn tóc. Thế nhưng, dáng vẻ của cô vẫn giống như chú nai con từ trong rừng sâu chạy ra ngoài, dáng vẻ vừa nhỏ nhắn vừa hoạt bát, đôi mắt như biết nói chuyện.

Buộc tóc xong, cô ngồi xuống bàn ăn cơm, trên bàn có mấy chiếc bánh quẩy, cháo, lúc nãy cô đã nhìn thấy rồi. Không biết ai mua cho cô, dù sao cũng là người trong nhà, không cần phải khách sáo, cứ ăn là được.

Hôm nay là chủ nhật, Nguyễn Đại Bảo đi đến cửa hàng với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Nếu Lăng Hào không có ở nhà thì chắc chắn lại đến đơn vị làm thêm giờ. Trong nhà chỉ còn một mình cô, thời gian làm việc hàng ngày vẫn như cũ.

Một mình Nguyễn Khê cũng không muốn đi ra ngoài chơi, cũng giống như ngày thường, sau khi ăn xong cô trực tiếp đi đến bàn làm việc bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu làm việc. Ngoại trừ Tường Vi Các yêu cầu mỗi quý một mẫu mới ra thì bản thân cô cũng thiết kế những mẫu quần áo khác.

Có lẽ tầm nhìn của cô hơi xa một chút, những năm tám mươi vẫn còn nhiều hạn chế, mức sống của người dân còn rất thấp. Phần lớn dân chúng đều rất nghèo, cho nên cô định ổn định giá quần áo của Tường Vi Các trước.

Chờ đến thập niên chín mươi, kinh tế thị trường phát triển mạnh, các ngành nghề đều tăng trưởng. Đến lúc đó, ngành thiết kế thời trang cũng sẽ có chỗ đứng. Khi đó, cô sẽ tuyển thêm các nhà thiết kế chuyên nghiệp, thành lập bộ phần thiết kế, tạo ra các nhãn hiệu quần áo từ trung cấp đến cao cấp.

Nếu để cô tự tuyển học viên, tự đào tạo họ thành nhà thiết kế thì cô thật sự không có bản lĩnh đó, cũng không có tinh lực làm việc này. Nhà thiết kế và công nhân may không giống nhau, đây là một chương trình học vô cùng chuyên nghiệp, có tính hệ thống, không phải tùy tiện học một chút là được. Tất cả phải được đào tạo trong các trường lớp chuyên nghiệp.

Ngoại trừ việc tạo ra các nhãn hiệu quần áo từ trung cấp đến cao cấp, cô cũng muốn biến bản thân trở thành một người nổi tiếng, sáng tạo một nhãn hiệu cao cấp thuộc về chính mình. Cô cũng muốn làm kinh doanh, cũng muốn kiếm tiền, cũng muốn hiện thực hóa ước mơ hai đời của mình.

Chưa cần biết có được hay không, nhưng ước mơ phải dám nghĩ thì mới làm được.

Ở nhà làm việc cả một ngày, bởi vì Nguyễn Khê ăn sáng muộn nên bữa trưa cô không ăn nữa. Đến lúc chạng vạng tối, cô hoạt động gân cốt, đạp xe đi chợ mua thức ăn, sau đó quay về nhặt rau làm cơm tối.

Lúc cô đang tập trung nấu cơm, Tiền Xuyến đạp xe về đến nhà.

Cũng giống như ngày thường, cô ấy đi vào sân, bước vào phòng bếp giúp đỡ Nguyễn Khê, vừa nói chuyện phiếm vừa thái thịt xào rau. Mấy món ăn đã được xào xong, họ bưng ra bàn, lúc này Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Đại Bảo cũng đã trở về.

Lăng Hào cũng tiến vào sân cùng với hai người.

Anh nắm tay Nguyễn Đại Bảo, có vẻ như anh mới là cha ruột của Nguyễn Đại Bảo vậy.

Buổi sáng, sau khi rửa mặt xong, Nguyễn Khê cũng không nghĩ gì đến chuyện tối hôm qua nữa. Bây giờ thấy Lăng Hào trở về, nhìn thấy gương mặt anh, cô bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, trong lòng vang lên mấy tiếng lộp bộp.

Nhưng cô không biểu hiện gì cả, vẫn tỏ ra giống như bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Lăng Hào cũng tỏ ra như không có chuyện gì, anh dẫn Nguyễn Đại Bảo đi rửa tay.

Rửa tay xong, mọi người ngồi xuống bàn ăn cơm, Nguyễn Trường Sinh nói với Lăng Hào: “Tôi thấy mấy hôm nay cậu khá bận, hôm nay là chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi. Hình như tối hôm qua cậu cũng về rất muộn, mấy giờ mới về vậy?”

Bị hỏi đến vấn đề này, Lăng Hào liếc nhìn Nguyễn Khê, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Nguyễn Khê cũng không nhìn anh lâu, vội vàng dời mắt đi ăn cơm.

Lăng Hào nói: “Hơn một giờ sáng.”

Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Tối hôm qua Tiểu Khê cũng ngủ khá muộn, bảo đi ngủ sớm đi thì cứ nói đợi lát nữa, đợi lát nữa.”

DTV

Lăng Hào ừ một tiếng, gật đầu nói: “Cháu biết rồi.”

Nguyễn Trường Sinh: “Tối hôm qua lúc cậu trở về con bé vẫn chưa ngủ à?”

Lăng Hào: “Cô ấy ngủ gục trên bàn làm việc.”

Nghe đến đây, Nguyễn Khê vội hắng giọng, gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Lăng Hào, chặn kín miệng anh: “Mau tranh thủ ăn đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận