[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 445

Nguyễn Thúy Chi dẫn Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên vào nhà để bọn họ tắm rửa trước. Những người khác trong nhà không dính líu, tất cả đều quay về nhà chính ngồi, nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Bầu không khí đang vui mừng dẫu sao cũng bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn, người đến lại càng không phải người quan trọng.

Nguyễn Chí Cao cầm đũa lên tiếng: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm trước đã!”

Dẫu sao cũng không thể vì sự xuất hiện của Lưu Tiểu Hổ mà bữa cơm liên hoan của gia đình họ bị ảnh hưởng được.

Tạm thời không đề cập đến chuyện này, những người khác cũng lúc tục cầm đũa lên, tiếp tục trò chuyện, ăn cơm.

Lúc Nguyễn Thúy Chi quay lại, cô ấy chỉ ngồi vào bàn cầm đũa lên không nói gì. Mọi người trong nhà cũng hiểu ý, lúc ăn cơm không nhắc đến chuyện này, vẫn giữ trạng thái và thái độ vừa rồi, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi bầu không khí trên bàn cơm lại náo nhiệt trở lại, mọi người cũng tạm vứt chuyện của Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên ra sau đầu.

Hai người Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên thay nhau rửa mặt chải đầu sạch sẽ, rồi thay một bộ quần áo sạch. Quần áo là Nguyễn Thúy Chi lấy cho bọn họ, Lưu Tiểu Hổ mặc quần áo của Nhạc Hạo Phong, còn Ngô Tuệ Quyên mặc quần áo của Nguyễn Thúy Chi.

Khi bọn học chỉnh đốn sạch sẽ từ đầu đến chân thì mọi người trong nhà cũng đã ăn cơm xong.

Bọn họ bước vào nhà chính, khuôn mặt thật thà mang theo ý cười áy náy, muốn chào hỏi mọi người trong nhà. Nhưng thực sự là bọn họ không biết một ai cả, Nguyễn Thúy Chi lại không chủ động giới thiệu, khiến bọn họ xấu hổ thêm lần nữa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng không thích đứa cháu ngoại đột nhiên nhẩy ra này, chỉ cho là họ hàng ở quê xuống, không muốn nhiều lời khách sáo với họ, chỉ bảo hai người họ là: “Ăn cơm trước đi.”

DTV

Vì vậy việc làm quen và chào hỏi với mọi người coi như miễn.

Đồ ăn là hồi nãy ăn cơm để riêng ra bát đĩa khác, không phải đồ thừa.

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên nào đã được ăn đồ ăn ngon, toàn là thịt cá như vậy, vì thế vừa ngồi xuống đã bưng bát cơm lên ăn như sói như hổ. Bởi vì hai ngày rồi chưa được ăn cơm nên lúc ăn cơm cứ nhét đầy miệng.

Ăn no no rồi động tác ăn cơm của hai người họ mới chậm lại, sau đó mới rảnh rỗi quay lại nhìn ra sân một cái.

Những người khác đều đứng trong sân nói chuyện, nói đến chỗ vui thì bật cười.

Ngô Tuệ Quyên nhìn một lúc, nói khẽ: “Bọn họ đều có vẻ tây tây nhỉ.”

Lưu Tiểu Hổ thu hồi ánh mắt, lên tiếng: “Có tiền đấy, người nào cũng đeo vàng đeo bạc.”

Ngô Tuệ Quyên nhìn cậu ta: “Sớm biết mẹ anh giàu như vậy thì chúng ta nên qua đây sớm chút.”

Lưu Tiểu Hổ: “Ai mà ngờ được bà ta lại trở nên giàu có như vậy.”

Từ sau khi Nguyễn Thúy Chi không cần bốn chị em họ mà ly hôn, người trong nhà luôn nói là Nguyễn Thúy Chi sớm muộn gì cũng sẽ khóc lóc hối hận, nói bà ta không thể nào tìm được một người đàn ông tốt, nửa đời sau cũng sẽ không êm đẹp.

Kết quả, ai mà ngờ được, bây giờ bà ta lại đang sống cuộc sống như trên thiên đường.

Vốn cậu ta còn do dự có nên đi tìm bà ta hay không, bây giờ thấy rồi, chỉ cảm thấy chuyến đi này là đúng.

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Ngô Tuệ Quyên buông đũa, nói nhỏ: “Chúng ta đột nhiên đến đây, mẹ anh có vẻ không vui, cũng không giới thiệu cho chúng ta làm quen với người trong nhà, ngay cả đón tiếp cũng không làm.”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Không giới thiệu thì không giới thiệu, không chào hỏi thì không chào hỏi, dù sao bà ta cũng không thể không nhận anh. Anh là bà ta sinh ra, cho dù có đi đến đâu thì anh cũng là con bà ta, bà ta là mẹ anh.”

Ngô Tuệ Quyên lại quay đầu nhìn ra: “Cũng phải.”

Mấy người Nguyễn Khê đang đứng trong sân nói chuyện tiêu cơm, sau đó ngồi dưới mái hiên phía Tây nói chuyện. Ăn cơm xong rồi nên không thể tránh khỏi chuyện của Lưu Tiểu Hổ, Tiền Xuyến mở lời trước: “Nhất định là ba nó bảo bọn nó đến.”

Lưu Hạnh Hoa ở cạnh tiếp lời: “Cũng có thể là ông nội bà nội nó bảo.”

Tiền Xuyến hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Chị ba, chị định sắp xếp thế nào?”

Nguyễn Thúy Chi suy nghĩ rồi nói: “Xem xem đã, xem chúng nó như thế nào trước đã.”

Người cũng đã tìm đến cửa, lại có quan hệ huyết thống, dính dáng người, không quan tâm đuổi thẳng ra ngoài thì chắc chắn là không được, nhưng bảo cô ấy vì mẫu tử tình thâm mà để Lưu Tiểu Hổ ở lại thì chắc chắn là không có khả năng.

Nghèo khó ở thành phố không ai hỏi, giàu có trên núi sâu lại có họ hàng xa, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được ý của câu này.

Chút chuyện nhỏ này Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong hòa toàn có thể xử lý, mấy người Nguyễn Khê đường nhiên là không cần bận tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận