[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 474

Nếu không nhớ đến chuyện không thấy kinh nguyệt, cô cũng sẽ không nghĩ đến chuyện mình mang thai. Bởi vì gần đây ngoài việc mệt mỏi, lúc nào cũng buồn ngủ thì không có cảm giác lạ gì khác.

Lăng Hào nhìn cô: “Không phải rất tốt sao?”

Nguyễn Khê cũng cảm thấy rất tốt, kết quả ngày hôm sau lúc dậy đánh răng, vừa đánh được hai cái, dạ dày đột nhiên trào lên cảm giác ghê ghê, cô ghé vào bồn nước bên cạnh nôn khan.

“…”

Đúng là miệng quạ mà!

Tuy rằng đang mang thai nhưng Nguyễn Khê cũng không không làm gì cả để chú tâm dưỡng thai. Hàng ngày cô vẫn đi làm bình thường, phải họp thì họp, phải quản lý thì quản lý, cũng vẫn làm bản thảo thiết kế quần áo như thường lệ.

Bây giờ cô không chỉ nhận tổ chức chương trình Xuân Vãn, mà bình thường còn nhận thiết kế trang phục tham dự hoạt động cho một vài ca sĩ, diễn viên. Bởi vì Tết đang đến gần, phòng làm việc của cô chủ yếu là đẩy nhanh tốc độ may trang phục Xuân Vãn.

Phản ứng của cô trong giai đoạn đầu mang thai không nghiêm trọng lắm, ngoại trừ mệt mỏi và nôn khan ra thì các triệu chứng khác đều không rõ ràng.

Đương nhiên cô cũng không ép buộc bản thân, lúc mệt quá liền nghỉ ngơi.

Sau ba tháng đầu, cái thai cũng ổn định, tình trạng khó chịu trong người cũng dần dần mất hẳn. Sau đó cô bắt đầu cảm nhận được cảm giác vui mừng, sung sướng của thời gian mang thai, nhất là lúc trong bụng giống như có một con cá nhỏ đang bơi lội vậy.

“Cá nhỏ” bơi lội ở trong bụng cô, bụng khẽ nhô lên, trong lòng cô sẽ sinh ra cảm giác vừa ngứa vừa ấm áp.

Những lúc như này linh cảm sẽ dồi dào, thuận tay vẽ được rất nhiều bản thiết kế.

Cô định để những bản thiết kế này lại cho triển lãm thiết kế thời trang cá nhân đầu tiên của mình.

Ngày đông giá rét, thở ra sương.

Nguyễn Khê ngời trong xe cùng Lăng Hào đến bệnh viện kiểm tra sản.

Sau khi lên xe, Lăng Hào giúp Nguyễn Khê thắt dây an toàn rồi nói: “Ba mẹ anh gọi điện đến bảo là năm nay vẫn qua chỗ hai đứa mình ăn Tết, hai ngày nữa sẽ đến, chúng ta không phải vất vả đi về.”

Đương nhiên cô biết họ không muốn cô vất vả.

Lăng Hào cũng cười: “Tuổi tác lớn rồi thích náo nhiệt.”

Hai người nói chuyện, lái xe ra khỏi con ngõ, đi đến bệnh viện..

Đến bệnh viện, hai người đi đăng ký rồi đi siêu âm màu.

Nguyễn Khê nằm trên giường, để lộ bụng cho bác sĩ làm kiểm tra.

Bác sĩ trẻ nhìn nó hít một hơi, lại nhìn lại hít một hơi.

Nhìn trạng thái và phản ứng của bác sĩ này, hình như tình hình không tốt. Lăng Hào và Nguyễn Khê nhìn nhau, trong mắt hiện lên lo lắng, căng thảng, lên tiếng hỏi: “Sao vậy bác sĩ? Có vấn đề gì sao?”

Bác sĩ trẻ đó lại hít vào, nói: “Thực sự là quá thần kỳ, lần đầu tiên tôi thấy trường hợp như vậy. Đứa nhóc này nhà anh có bốn chân và bốn tay, còn có hai cái đầu.”

Nghe vậy, lòng Nguyễn Khê và Lăng Hào nặng nề, sự căng thẳng trong mắt càng đậm – chẳng lẽ đứa trẻ bị dị dạng?

Trái tim họ đập nhanh, không nói thành lời. Một bác sĩ lớn tuổi hơn đi đến.

Bác sĩ lướn tuổi hơn tràn đầy tò mò, bước đến trước máy siêu âm: “Cái gì mà bốn tay bốn chân hai cái đầu, để tôi xem.”

Cuối cùng anh ta liếc bác sĩ trẻ, hết nói nổi: “Cậu muốn dọa c.h.ế.t người ta à! Đây là song thai”

Nguyễn Khê và Lăng Hào: “…” Bà nội ơi, suýt nữa thì bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi!

Không đúng! Sau khi phản ứng lại Nguyễn Khê và Lăng Hòa bỗng nhìn nhau – song thai?

Làm kiểm tra xong, nghĩ lại lại thấy chuyện lúc siêu âm vô cùng buồn cười. Nguyễn Khê vừa kéo dây an toàn, vừa cười nói: “Vừa rồi bác sĩ đó nói cái gì mà bốn tay bốn chân, thực sự dọa c.h.ế.t em rồi. Em còn tưởng mình mang thai Na Tra ấy.”

Lăng Hào cũng cười nói: “Anh cũng bị dọa không hề nhẹ.”

Nhưng sợ hãi biến thành niềm vui bất ngờ, bây giờ trong lòng tràn đầy vui mừng.

Lái xe về nhà, trên đường giăng đèn kết hoa, không khí Tết tràn về.

DTV

Tết mãi mãi là thời gian đoàn viên náo nhiệt nhất của mỗi gia đình, mọi người từ trời nam đất bắc trở về nhà trong không khí vui mừng, sum họp, bận bịu chuẩn bị một bàn lớn thịt cá tôm, lăn bột làm sủi cảo, ăn cơm tất niên xem Xuân Vãn.

Trời đêm tràn ngập ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cả thành phố được không khí Tết thắp sáng.

Bữa cơm tất niên rộn ràng, cái gì cũng nói mấy câu. Nguyễn Khê bị đề tài câu chuyện thu hút, nhớ ra gì đó hỏi Nguyễn Trường Sinh: “À đúng rồi, chú năm, có phải gần đây chú bận chuyện gì khác không?”

Nguyễn Trường Sinh nghe vậy thì bỗng ngẩn ra, sau đó lại cười rộ lên nói: “Cái này mà cháu cũng nhìn ra à?”

Nguyễn Khê cũng nhìn anh ấy cười: “Cho nên chú đang làm gì vậy?”

Nguyễn Trường Sinh định lúc khai trương mới nói, bây giờ Nguyễn Khê đã hỏi rồi nên anh ấy cũng nói luôn: “Chú à, chú bỏ vốn đầu tưu một quán bar, định để Trần Bằng làm ông chủ, cũng làm gần xong rồi, sang năm là có thể khai trương.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận