[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 162

Lúc ấy nhắc đến yêu cầu kia với nhà họ Nguyễn, là chủ ý của tất cả mọi người nhà họ Tạ bọn họ, bà ta còn có tác dụng chủ yếu nhất.

Bà ta ngồi đó lại không nói được câu nào phải lẽ, trong lòng kìm nén chỉ có thể hít sâu một cái.

Thím của Tạ Đào ở bên cạnh càng không dám nói lời nào, miễn cho mở miệng lại bị oán trách.

Lúc này bà ta cũng xem như nhớ kỹ- sau này chuyện của Tạ Đào, bà ta có c.h.ế.t cũng không mù mắt dính líu vào!

Nhị Mai ở bên cạnh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, lắc đầu thở dài ôm quần áo đi về nhà.

Sau khi làm xong công việc ở thôn Xích Vũ, mặt trời vẫn còn cách đỉnh núi nửa tấc.

Nhìn sắc trời còn sớm, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi cũng không ở lại thêm một đêm. Hai người quyết định thu dọn công cụ và đồ dùng rồi chào tạm biệt thôn Xích Vũ trong tà dương rực rỡ, sau lưng vẫn là hai người đàn ông đi theo khiêng máy may.

Ở trong thôn không tiện tán gẫu về người ta, rời khỏi thôn mới dễ nói chuyện riêng. Nguyễn Thúy Chi nhìn Nguyễn Khê nói: “Nghe những người đến sửa quần áo nói, sáng nay Tạ Đào ăn diện rất đẹp đi ra ngoài, cháu nói xem cô ấy có thể nào sẽ đi tìm Tiểu Ngũ hay không?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đương nhiên biết Nguyễn Trường Sinh không có yêu đương, mẹ Tạ cũng đã nói trước mặt Nguyễn Trường Sinh là không muốn cho nhà họ có suy nghĩ gì, muốn bọn họ nhân lúc còn sớm chặt đứt tâm tư này, đừng chơi đùa linh tinh nữa, như vậy sẽ không có ý nghĩa.

Nhưng rốt cuộc hai người họ có chặt đứt tâm tư hay không thì cũng không biết.

Chuyện lúc chập tối Tạ Đào chạy về nhà khóc cả buổi trời còn chưa truyền ra, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi lại đi gấp, đương nhiên cũng không biết.

Nguyễn Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu cảm thấy rất có thể.”

Dù sao tối qua mẹ Tạ còn có thể không cần mặt mũi đi tìm Nguyễn Thúy Chi và cô lôi kéo làm quen nghe ngóng tình hình, loại chuyện này nếu đặt vào người muốn giữ sĩ diện thì kiểu gì cũng không làm được. Lúc ấy bọn họ ghét bỏ Nguyễn Thúy Chi như thế nào đã quên rồi sao? Không sợ xấu hổ à?

Nhưng cụ thể thế nào thì cũng không nói chính xác được, Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Trở về hỏi Tiểu Ngũ một chút là biết thôi.”

Trong lòng thì nghĩ, Nguyễn Trường Sinh nhất định không được mềm lòng với Tạ Đào, nếu không sau này sẽ gặp nhiều chuyện xấu hổ và khó xử hơn nữa.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi nói rồi bước nhanh trở về thôn Kim Quan, đến tiệm may đặt máy may và dụng cụ xuống. Nhìn sắc trời đã quá muộn, xem chừng ở nhà chắc đã ăn cơm xong, thế là hai người ở lại tiệm may giải quyết xong chuyện cơm nước rồi mới trở về.

Lúc về đến nhà thì Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Khiết đều đã rửa mặt lên giường.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cũng không vội rửa mặt, đi vào phòng Lưu Hạnh Hoa trước, tò mò hỏi: “Tiểu Ngũ đâu ạ?”

DTV

Lưu Hạnh Hoa vẫn chưa ngủ, nhìn Nguyễn Thúy Chi qua ngọn đèn dầu, nói: “Ai mà biết nó đi đâu, chắc lại ra ngoài lêu lổng chứ gì, còn nói qua một thời gian nữa sẽ đưa con dâu về cho mẹ.”

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê liếc nhìn nhau, trong lòng chỉ cảm thấy thật bất ngờ.

Mấy ngày trước Nguyễn Trường Sinh còn chưa có biểu hiện gì về chuyện này, hôm nay lại nói muốn dẫn con dâu về, chẳng lẽ là…

Thật sự mềm lòng với Tạ Đào?

Nguyễn Thúy Chi chớp chớp mắt hỏi: “Hôm nay Tạ Đào của lữ đoàn Xích Vũ đã đến gặp chú ấy rồi sao?”

Lưu Hạnh Hoa chậm rãi phe phẩy cây quạt ba tiêu trong tay: “Ai mà biết có phải Tạ Đào hay không, dù sao thì trước sau có hai người tới, một người mặc áo khoác hoa màu trắng thì nhìn mộc mạc, thanh tú hơn; người mặc áo khoác màu đỏ thì nhìn tây và đẹp hơn một chút.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì cười khẽ: “Hai người ạ? Chú năm đúng là có phúc ghê.”

Lưu Hạnh Hoa ừ một tiếng: “Dù sao bà cũng không thấy được, lúc người đến bà ở trong phòng không có ra ngoài. Là người khác nhìn thấy, cũng là người khác nói với bà, nói áo khoác trắng rũ mắt cau mày rời đi trước, áo khoác đỏ rời đi sau cùng với chú năm của cháu.”

Nguyễn Khê quay đầu lại hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, hôm nay Tạ Đào mặc quần áo gì ạ?”

Nguyễn Thúy Chi ngẫm nghĩ: “Cô nhớ những người kia tán gẫu, nói Tạ Đào ăn mặc xinh đẹp, hình như là màu trắng.”

Nguyễn Khê tò mò: “Vậy còn màu đỏ là ai?”

Nguyễn Trường Sinh không nói thì ai mà biết, không ai có thể trả lời câu hỏi này của cô. Nguyễn Chí Cao ngồi trên giường hắng giọng nói: “Nó nói tự do yêu đương gì đó, đừng làm ẩu là được, đừng để ba mẹ con gái người ta tìm tới cửa.”

Nguyễn Thúy Chi tiếp lời: “Ba yên tâm đi, Tiểu Ngũ vẫn có chừng mực.”

Nguyễn Chí Cao hừ một tiếng: “Có khỉ ấy.”

Sau khi nói chuyện với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê cùng Nguyễn Thúy Chi lần lượt rửa mặt rồi vào phòng nằm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận