[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 304

Nguyễn Thu Dương đang ăn, cắn đầu tôm nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt. Nửa ngày sao, cô ta bảo: “Sao tôi lại không được ở đây chứ? Tôi cũng không nói gì, vậy tôi không được ăn cơm à? Ta đói bụng rồi... tôi muốn ăn...”

Nguyễn Thu Nguyệt: “Da mặt dày ghê...”

Nguyễn Thu Dương trừng mắt, cuối cùng nhịn được mà không lên tiếng, tiếp tục ăn tôm.

Nguyễn Hồng Quân nói chúc mừng thì chúc mừng, mặc kệ Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn ra sao. Cậu ấy ở trong phòng ăn thật sự cũng sắp muốn loạn cả nhà bếp tung trời rồi. Cậu ồn ào đến mức làm tất cả mọi người cười theo, hệt như họ vừa mở một buổi tiệc tối vậy.

Cơm nước xong, bọn họ không hề làm phiền Phùng Tú Anh nữa, mấy người ra tay rửa nồi, dọn bát. Tất nhiên bọn họ không hề để cho Nguyễn Thu Dương được lợi, bắt cô ta phải làm việc. Đợi khi họ dọn hết nhà bếp rồi, họ mới thả cô ta đi.

Nguyễn Thu Dương giận dữ c.h.ế.t được, đi ra ngoài nhổ nước bọt với Tô Manh Manh: “Sáu người ức h.i.ế.p một mình mình! Sáu đứa mất dạy!”

Tô Manh Manh nghiêm túc giải thích: “Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh. Nhà cậu mất dạy, vậy chứng tỏ cậu cũng mất dạy!”

Nguyễn Thu Dương: “...”

A! Ai đó cứu mạng với!

Tâm trạng tốt, cơm nước xong sáu người bọn Nguyễn Khê còn cùng đi ra ngoài dạo chơi một vòng.

Họ đi lại trong đại viện, hỡ là gặp người ta thì mọi người đều sẽ dừng lại trò chuyện với bọn họ.

Trong trường chỉ có tổng cộng mười học sinh thi đâu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Diệp Phàm đã chiếm được ba, nhất là ba người đều thi được đại học tốt mà không ai khác thi được. Không có ai gặp họ mà không dừng lại khen mấy câu được, tinh thần hào hứng đều không phải giả vờ.

Vậy nên, sau khi đi dạo xong một vòng về, tâm trạng của bọn họ đã tốt hơn.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở về phòng ngồi xuống, lại lấy thư thông báo ra đọc đi đọc lại nhiều lần, nhất là Nguyễn Thu Nguyệt hâm mộ c.h.ế.t đi được. Cô bé ôm thư thông báo của hai người vào trong lòng, xem đi xem lại bảo: “Sau này em cũng sẽ lên thủ đô học đại học!”

Nguyễn Khê đáp lời cô bé: “Đúng, bọn chị ở đó chờ em!”

Ba chị em hàn huyên cực kỳ vui vẻ trong phòng cả một lúc, đề tài toàn là chuyện học đại học. Thấy thời gian chẳng còn bao lâu nữa là đến lúc rửa mặt được rồi, Nguyễn Thu Nguyệt định trở về nhà chuẩn bị rửa mặt, kết quả mới vừa đứng dậy chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô bé bèn đứng bên cạnh bàn học không nhúc nhích, nói một câu với cửa phòng: “Cửa không có khóa.”

Nắm cửa lập tức chuyển động, sau khi mở cửa phòng, Phùng Tú Anh đi từ bên ngoài vào. Trên mặt bà ta toàn là khách sáo, rồi cả nụ cười dè dặt, vào phòng thì tiện tay đóng cửa lại, lên tiếng chào hỏi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, Thu Nguyệt...”

Nguyễn Khiết đứng bên cạnh bàn đáp lại bà ta: “Bác cả.”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh bàn không đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bà ta: “Sao vậy ạ?”

Phùng Tú Anh mỉm cười đi đến bên cạnh bàn đọc sách, đặt cái túi ở trong tay xuống, vừa đưa tay lấy đồ bên trong ra vừa bảo: “Xế nay bác có đến tiệm thực phẩm phụ mua, toàn là đồ tốt... đắt lắm...”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh bàn ngẩng đầu lên nhìn bà ta, chốc sau nói: “Phùng Tú Anh, bác không cảm thấy bây giờ bác lấy lòng con là chậm rồi sao?”

Phùng Tú Anh đưa đồ xong, không quấy rầy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thêm nữa, chủ yếu là vì bà ta quá xấu hổ, không chịu nổi nữa.

DTV

Sau khi bà ta treo khuôn mặt tươi cười rời khỏi, Nguyễn Thu Nguyệt cầm lấy thứ trên bàn ăn, nhìn thử: “Chắc chắn bây giờ bà ta đã hối hận muốn c.h.ế.t rồi!”

Nguyễn Khê vẫn nói câu nói kia: “Chị không cần sự hối hận của bà ta. Chị cố gắng thi đại học như vậy, được kết quả tốt thế, không hề phải vì cạnh tranh, khoe mẽ cho Phùng Tú Anh xem. Trong lòng chị, bà ta không hề quan trọng đến thế. Bà ta có hối hận không đều không can hệ gì đến chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt thả vật trong tay xuống, hít một cái thật sau, không nói vời Phùng Tú Anh nữa, chỉ nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bảo: “Chị cả, chị họ, bây giờ mọi người chính thức trở thành tấm gương của em rồi, em cũng phải bắt đầu cố gắng, thật cố gắng nỗ lực.”

Nguyễn Khiết nhìn cô bé cười: “Cố lên em!”

Nguyễn Thu Nguyệt cổ vũ chính mình: “Cố gắng!”

Cô ở lại nói mấy câu với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết rồi lập tức về nhà. Cô về thu dọn đơn giản rồi đi rửa mặt.

Nguyễn Thu Nguyệt đi rồi, Nguyễn Khê đứng dậy khỏi bàn học, nói với Nguyễn Khiết: “Chúng ta dọn dẹp chút đi!”

Nguyễn Khiết lập tức hiểu ý Nguyễn Khê: “Ngày mai sẽ về nhà ạ?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừ, ngày mai đi.”

Kết quả kỳ thi đại học đã có, thư thông báo cũng đã lấy được, còn ở lại đây làm gì nữa. Nếu không phải vì đợi kết quả kỳ thi, đợi thông báo trúng tuyển, sau khi thi xong bọn họ đã về thẳng nhà, còn lâu mới ở lại nơi này rảnh rỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận