[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 264

Nguyễn Khê sững sờ, lúc này mới nhớ tuần trước có nhắc chuyện chủ nhật đi xem diễn xuất. Cô nhìn Hứa Chước và tấm vé trong tay anh, tay nhận miệng hỏi: “Tuần này rạp hát diễn cái gì thế?”

Hứa Chước chưa kịp trả lời Trần Vệ Đông đã lên tiếng: “Trí Thủ Uy Hổ Sơn, Dương Tử Vinh, cô biết chứ?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Có nghe qua, ‘Đường đến núi tuyết’.”

Nguyễn Khiết vẫn còn hơi lờ mờ, lên tiếng hỏi: “Diễn xuất gì vậy?”

Trần Vệ Đông lại nhìn cô và cười nói: “Đó chỉ là buổi biểu diễn trong rạp hát. Ở quê các em không có đội tuyên truyền đội diễn xuất gì sao? Thông thường, các đoàn nghệ thuật và đội tuyên truyền biểu diễn những vở kịch này, như Bạch mao nữ, Hồng sắc nương tử quân chẳng hạn.”

Nguyễn Khiết lắc đầu: “Không có.”

Không ai tổ chức đội tuyên truyền, không ai diễn kịch, cùng lắm chỉ là cùng học hát dân ca.

Trần Vệ Đông nói: “Dù sao thì đã mua vé rồi, vậy ngày mai đi đi, đi xem cái gì mới mới.”

Nguyễn Khê cầm vé nhìn Nguyễn Khiết, hỏi ý kiến của cô em: “Em có muốn đi không?”

Nguyễn Khiết do dự một chút rồi gật đầu, thì thào đáp: “Em muốn.”

Bản thân Nguyễn Khê cũng rất thích thú với diễn xuất này, bèn nhận vé và nói với Hứa Chước rằng: “Vậy bọn tôi nhận hai tấm vé này nghe. Ngày mai xem biểu diễn xong thì mới các người đi ăn.”

Hứa Chước không khách sáo với cô, nói thẳng: “Giờ biểu diễn là ba giờ chiều ngày mai. Hai giờ rưỡi bọn tôi sẽ đợi ở cổng đại viện. Em cứ đến đó rồi bọn tôi sẽ đưa hai người đến rạp.”

Nguyễn Khê cầm chắc tấm vé, gật đầu: “Được, ngày mai gặp.”

Nói xong, nhóm Hứa Chước đạp xe đi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo nhau về nhà, Nguyễn Khê đưa vé biểu diễn cho Nguyễn Khiết và bảo Nguyễn Khiết xem một gì đó mới mẻ chút.

Nguyễn Khiết nhìn một lúc rồi hỏi Nguyễn Khê: “Trí Thủ Uy Hổ Sơn kể về gì vậy, chị?”

DTV

Về nội dung cụ thể của câu chuyện, Nguyễn Khê cũng không nhớ rõ nên ngẫm nghĩ đáp: “Đó là câu chuyện về nhân vật chính Dương Tử Vinh và một phân đội nhỏ, đã đấu trí so dũng với một băng cướp cầm đầu trên núi, đến cuối cùng đội quân đã tiêu diệt được bọn cướp.”

Nguyễn Khiết đã hiểu: “Chuyện về việc giải phóng quân diệt cướp.”

Hai chị em trò chuyện đến lúc về đến nhà, Nguyễn Khê cất vé vào cặp và lên lầu với Nguyễn Khiết.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, tan học khá sớm nên về nhà một lúc mới đến giờ ăn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lên thẳng lầu học bài, đến giờ thì xuống ăn cơm.

Bây giờ Nguyễn Thu Nguyệt không ở dưới nhà, khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đến, cô bèn đến phòng họ.

Nguyễn Khê ngồi xuống bàn và lấy đồ dùng học và sách trong cặp.

Trong lúc cô chị lật mở sách, Nguyễn Thu Nguyệt lướt nhìn và tình cờ thấy vé xem diễn xuất ở rạp hát được kẹp giữa trang sách của chị. Nguyễn Thu Nguyệt thốt lên một tiếng “Gì thế”: “Chị cả, chị lấy đâu ra vé xem diễn này thế?”

Nguyễn Khê lấy vé ra và nói với Nguyễn Thu Nguyệt: “Của nhóm Hứa Chước và cho đấy, bảo là ngày mai đi xem.”

Nguyễn Thu Nguyệt cầm tấm vé, nói: “Quào, anh ấy thật sự không nói với chị luôn, vé này khó mua lắm nghe. Rạp hát đều có các buổi biểu diễn vào chủ nhật hàng tuần, nhiều người muốn đi xem lắm mà giành vé không lại.”

Nguyễn Khiết trả lời: “Nhưng họ mua rất nhiều, cả năm người ai cũng có một vé.”

Nguyễn Thu Nguyệt để vé trở lại: “Đó là vì họ có cách.”

Nguyễn Khê nhìn cô em rồi nói: “Hay là sau này có thời gian, nhờ họ mua giúp vài vé. Chúng ta tự trả tiền sau đó sẽ tự mình xem, dẫn cả Hồng Quân, Diệp Phàm với Hồng Binh, thế nào?”

Nguyễn Thu Nguyệt liền tươi cười và vui vẻ đáp: “Dạ được, chị cả tuyệt quá.”

Còn bây giờ, Nguyễn Khê cất hai tấm vé này vào hộp đồ dùng học: “Đọc sách đi.”

Vào một ngày hè đầy nắng, bầu trời xanh ngắt điểm xuyết vài đám mây trắng như bông.

Nguyễn Khê với Nguyễn Khiết thu dọn bàn làm học, sắp xếp gọn gàng sách giáo khoa và vở bài tập, cầm theo hai vé xem diễn, tạm biệt Nguyễn Thu Nguyệt rồi xuống lầu đúng giờ.

Hôm nay Nguyễn Trường Phú phải tăng ở đơn vị nên vắng nhà, trước khi đi, Nguyễn Khê đến chào Phùng Tú Anh, nói rằng hôm nay cô và Nguyễn Khiết có việc phải làm và sẽ không về kịp cơm tối. Còn chuyện gì cô không nói rõ.

Đương nhiên rồi, Phùng Tú Anh cũng không hỏi thêm.

Nguyễn Khê chào bà ta rồi dẫn Nguyễn Khiết ra ngoài, hai người đi đến cổng đại viện thì thấy nhóm người Hứa Chước đã chờ sẵn ở bên ngoài. Năm người đứng trong bóng râm, và khi trông thấy hai cô gái, họ liền vẫy tay.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước đến trước mặt họ, Hứa Chước không nói gì, liền đạp lên bàn đạp: “Đi thôi.”

Sau đó Nguyễn Khê lên xe của anh, Nguyễn Khiết lên xe của Trần Vệ Đông, và ba chàng trai còn lại đi xe trống, bảy người cùng nhau đi đến rạp hát. Vẫn còn đủ thời gian, họ không chạy nhanh và cùng trò chuyện sôi nổi trên đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận