[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 412

Nguyễn Chí Cao cũng tức giận, ném điếu thuốc trong tay xuống đất, tức giận nói: “Mày còn muốn tao quan tâm thế nào nữa! Làm sao để quan tâm gia đình tụi mày! Cả đời này tao dành dụm được một chút của cải đó, đều cho bọn mày hết! Anh cả của mày không lấy một đồng nào trong nhà, em năm của mày cũng không lấy một phân tiền nào cả! Số nhà và đất đai này là toàn bộ của cải rồi!”

“Anh cả của mày có thể cắm rễ trên thành phố là vì nó có bản lĩnh, có thể lăn lộn trong bộ đội! Còn bọn Tiểu Khê có thể bám trụ trên thành phố là do bọn họ tài giỏi! Sao hả? Mày còn muốn cháu gái của mày nuôi cả nhà mày à! Tìm một căn nhà ở Bắc Kinh sau đó tặng cho mày đúng không? Mỗi ngày còn phải hầu hạ tụi mày chuyện ăn uống nữa phải không hả? Chỉ muốn hỏi mày một câu thôi là mày có biết xấu hổ hay không?”

DTV

Dứt lời Nguyễn Chí Cao dừng lại hít một hơi, sau đó lập tức xoay người bước ra ngoài: “Mấy miếng đất này của tao vẫn là nên để cho người khác trồng trọt thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ hoảng hốt, vội vàng gọi ông ấy lại: “Ba ba ba! Bọn con cần nó! Cần nó!”

Nguyễn Chí Cao dừng bước, tức giận quay đầu liếc bọn họ một cái: “Cút hết ra ngoài cho tao!”

Nguyễn Trường Quý tức đến mức mặt mày đen lại, Tôn Tiểu Tuệ kéo ông ta ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài được một lúc, Tôn Tiểu Tuệ lại đi vào, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ, bọn con có thể không đi, nhưng hai người có thể dẫn theo Dược Tiến và Dược Hoa lên đấy không? Mấy đứa nó rất ngoan, tìm cho bọn chúng việc gì để làm là được.”

Nguyễn Chí Cao hít một hơi thật sâu, lúc này Nguyễn Khê nói: “Bây giờ trong thành phố không có nhiều việc làm, mấy lao động tự do bỏ tiền ra thuê người làm cũng không nhiều, những công việc nghiêm túc không nhận người ngoài. Những có hộ khẩu trong thành phố, kể cả những người trẻ cũng còn thất nghiệp rất nhiều, nhiều người trẻ tuổi tài giỏi trở về như thế. Mấy người không còn cách nào khác đều đi về phương nam, không thì bà bảo bọn họ đến phương nam thử xem.”

Tôn Tiểu Tuệ nghe xong vội hỏi: “Vậy sao được chứ? Sao dám để bọn họ đi chứ? Không phải công việc kinh doanh của Tiểu Khê đang rất thuận lợi hay sao? Hay là con xem xét một chút, tìm đại một công việc nào đó cho bọn nó.”

Nguyễn Khê nói thẳng: “Chỗ của tôi là một nhà máy nhỏ, tạm thời không thiếu người.”

Dẫn lên rồi tìm đại việc gì đó cho bọn họ làm, thế đồng nghĩa với việc dùng tiền nuôi bọn họ rồi. Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa, còn cả vợ con của họ nữa, tổng cộng có đến tận bảy tám miệng người, cô ăn no rửng mỡ nuôi bọn họ à.

Lúc đó nếu lấy một mảnh vườn dưới quê cho bọn họ ở, đợi thêm mấy năm nữa, đến lúc phải phá bỏ và di dời, đoán chừng bọn họ sẽ nghĩ rằng nhà mà bọn họ ở là của bọn họ, sau đó sẽ làm loạn lên với cô để tranh giành tiền quy hoạch.

Sao cô lại phải tự chuốc lấy phiền phức vào người chứ.

Cô vốn không thích Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa. Mối quan hệ huyết thống này không có gì đáng để quan tâm. Bọn họ phải sống nghèo khổ trên núi một đời hay hai đời gì đó cô đều không quan tâm.

Tôn Tiểu Tuệ thấy không lay động được ai, đành nghiến răng, cúi đầu đi ra ngoài.

Bà ta nhịn không được lại ra ngoài phàn nàn lần nữa, nói rằng mấy người Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi vừa nhẫn tâm vừa cứng nhắc. Còn nói bọn họ không nể chút tình thân nào, ngay cả một tí thể diện cũng không cho bà ta, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận được bất cứ điều tốt đẹp nào.

Mùng ba thu dọn xong hành lý, mùng bốn rời đi.

Do hai vợ chồng già Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh hoa đi đứng không tiện, thế nên thỉnh thoảng Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong phải cõng bọn họ đi một đoạn, thế nên lần xuống núi này tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng lúc vào trấn thoải mái hơn nhiều, cả nhà mang theo quà đến nhà Tiền Xuyến chơi một ngày, ở cùng cha mẹ của Tiền Xuyến, rồi nghỉ lại một đêm ở trấn trên. Sau đó ba Tiền Xuyến lái máy cày chở bọn họ đến nhà ga.

Lúc Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đến nhà ga lập tức bắt đầu hồi hộp. Hai vợ chồng già cũng không làm phiền người khác,Nguyễn Chí Cao nắm lấy bàn tay của Lưu Hạnh Hoa dẫn bà ấy đi, dường như sợ bà ấy đi lạc, nhưng thật ra bản thân ông ấy cũng rất mơ hồ.

Trong cơn mơ hồ, bọn người Nguyễn Trường Sinh thu xếp chỗ cho bọn họ đứng chờ xe lửa. Đợi cho xe lửa bốc khói nghi ngút chạy đến, hai vợ chồng già nắm tay nhau lên xe, sau đó dựa theo hướng dẫn của Nguyễn Trường Sinh mà ngồi xuống.

Do biết Lưu Hạnh Hoa vô cùng căng thẳng, thế nên chờ đến lúc xe lửa bắt đầu rời bến, Nguyễn Chí Cao luôn nắm lấy tay bà ấy, thỉnh thoảng còn dùng sức nắm chặt lại. Muốn thông qua cách này làm cho bạn già của ông ấy yên tâm phần nào, đem lại cảm giác an toàn cho người bạn già của ông ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận