[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 379

Nguyễn Khiết đang làm việc ở cục giáo dục, nên các hoạt động tiếp xúc được đều liên quan tới học sinh và giáo dục. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt còn nhỏ nên cô ấy không nghĩ tới chuyện này. Mãi đến khi thấy mấy người Nguyễn Thu Nguyệt, cô ấy mới nghĩ tới.

Những buổi tọa đàm có thể mời được chuyện gia thế này, cô ấy luôn đề nghị bọn trẻ đều đi nghe, có thể có thêm kiến thức.

Nguyễn Khê nhận vé của cô ấy, đồng ý: “Được, vậy khi đó bọn chị sẽ qua xem, nhân tiện dạo chơi trong thành luôn.”

Cô nói xong, Nguyễn Khiết cũng không ở lại nữa, cô ấy và Trần Vệ Đông chào người lớn trong nhà, lại vẫy tay với mấy người Nguyễn Hồng Quân, rồi đẩy xe đạp đi ra, đi về dưới ánh trăng sáng.

Sau khi Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông rời đi, Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Trường Sinh tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Trường Phú vẫn nói chuyện ở trong nhà. Nguyễn Khê cầm vé tọa đàm đi vào phòng, cùng Tiền Xuyến và Nguyễn Thúy Chi dọn phòng, sắp xếp chỗ ngủ cho mấy người.

Tuy có khách tới, Nguyễn Thúy Chi và mọi người đều bận rộn, nhưng ba người phụ nữ yêu công việc đều không cho phép mình nghỉ ngơi. Họ yên lặng ăn tối xong, quay về phòng làm việc, tiếp tục đạp máy máy.

Ngoài phòng khách liên tục nghe thấy tiếng máy may chuyển động.

Nguyễn Thu Nguyệt theo sau lưng Nguyễn Khê, hỏi: “Chị cả, tối nay em ngủ với chị nha?”

Nguyễn Khê quay lại gật đầu, nói với cô bé: “Không đủ phòng, em ngủ với chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Dạ.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngủ với Nguyễn Khê, Nguyễn Hồng Quân ngủ với Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Trường Phú ở một gian phòng trống khác.

Nguyễn Thúy Chi bọn họ trải chăn chiếu xong, lại xuống bếp nấu nước nóng.

Đến đêm, khi ba người phụ nữ xong việc, cả nhà đều lục tục rửa mặt rồi về phòng của mình chuẩn bị ngủ.

Đã rất lâu Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt không gặp nhau, đương nhiên không buồn ngủ. Hai người tắt đèn, nằm trên giường mở mắt nói chuyện phiếm. Nội dung đề tài chuyển đổi liên tục, đến chủ đề gì thì nói cái đó, tóm lại hai người trò chuyện rất lâu.

Nguyễn Khê tò mò hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Đúng rồi, sau đó Diệp Thu Văn có về không?”

Sau lần đầu tiên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến bày sạp bán quần áo, Nguyễn Khê gặp Diệp Thu Văn ở trên đường thì cô không gặp lại cô ta nữa. Giờ đã qua hơn ba năm, đột nhiên cô nhớ đến cô ta nên mới hỏi.

Trong bóng tối, Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê: “Tết năm nay có về ăn tết, hè năm ngoái Lục Viễn Chinh tốt nghiệp đại học mà, bọn họ đã bàn xong chuẩn bị kết hôn rồi, nên cùng nhau về.”

Nguyễn Khê tò mò: “Kết hôn rồi á?”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Dù người lớn hai nhà đều không vui, nhưng bọn họ đã yêu nhau từ cấp ba đến giờ, đã nhiều năm rồi, không đồng ý cũng không được. Thế nên bọn họ đặt một bàn tiệc ở nhà hàng, để hai người họ kết hôn.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Lục Viễn Chinh này cũng không tệ nha?”

Đúng là khiến cô hiểu được mấy chữ “tình cảm vững chắc hơn vàng”.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Cũng được thôi, em thấy bọn họ đứng bên nhau bằng mặt mà không bằng lòng, không có chút ngọt ngào nào. Lục Viễn Chinh kết hôn với chị ta, em thấy hơn phân nửa là do trách nhiệm. Diệp Thu Văn đã theo anh ấy từ hồi cấp ba, anh ấy không thể không cưới được.”

Nguyễn Khê nói: “Có trách nhiệm cũng rất tốt.”

Không có hứng thú với câu chuyện tình yêu cảm động trời đất giữa hai người, Nguyễn Khê lại hỏi: “Vậy cha mẹ em thì sao? Ngày trước Diệp Thu Văn không nói tiếng nào đã chạy khỏi nông trường, đã nhiều năm không liên lạc với người nhà, giờ cô ta đột nhiên quay về, nhà em tha thứ được à?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhún vai: “Có gì mà tha thứ với không tha thứ chứ, con mình, có hư hỏng hơn nữa thì cũng là con mình, cũng không thể không nhận đúng không? Bốn năm không về, đánh chửi cũng không thích hợp, cứ vậy thôi.”

DTV

Vì muốn giữ mặt mũi nên để cô ta và Lục Viễn Chinh kết hôn, cho hai người họ sống qua ngày.

Trong lòng chỉ coi như đã nuôi đứa con gái này uổng công rồi.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Chị cả, chị có cảm thấy đời này Diệp Thu Văn đến để đòi nợ cha mẹ em không, chắc kiếp trước hai người đã mắc nợ chị ấy. Cũng có lẽ, đời này bọn họ đã mắc nợ chị.”

Nguyễn Khê cười: “Vậy chị phải cảm ơn Diệp Thu Văn đã đòi nợ giúp chị à?”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng cười: “Vậy thì không cần.”

Nói xong, Nguyễn Khê lại nhớ tới chuyện ngày trước mình không thi đại học, mỗi ngày không ăn rồi đi vệ sinh thì cũng ngồi yên trong phòng. Khi ấy không ít lần Phùng Tú Anh nói cô đến đòi nợ, cô cũng đều nghe được.

Từ sau khi cô vào đại học, người đòi nợ lại biến thành Diệp Thu Văn.

Nguyễn Khê cười một hồi, tiếp tục hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sau khi chị lên đại học, bọn họ đối với em thế nào? Vẫn như trước kia, không nghe, không biết, không hỏi, bơ em hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận