[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 324

Nghe vậy, Hứa Chước có hơi kinh ngạc, giơ tay vỗ một cái vào máy may của cô, một lát sau lại nói: “Chuyện vui lớn như vậy mà em cũng không nói cho tôi biết, nếu hôm nay không gặp em ở đây, tôi cũng không biết là em cũng đang ở Bắc Kinh đấy.”

Nguyễn Khê khoanh tay đặt lên máy may nhìn anh ấy: “Tôi cũng không biết đơn vị anh tham gia ở đâu, không có địa chỉ cụ thể, làm sao tôi có thể nói cho anh biết được chứ? Tiểu Khiết thi vào trường Đại học nhân dân, cũng đang ở Bắc Kinh.”

Hứa Chước trừng mắt nhìn cô: “Tôi và Trần Vệ Đông viết thư cho các em, các em cũng không trả lời, Trần Vệ Đông sắp mắc phải bệnh tương tư rồi đấy.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy chớp chớp mắt: “Chúng tôi chưa từng nhận được thư của các anh, có phải là viết sai địa chỉ rồi không?”

Hứa Chước nói: “Địa chỉ nhất định không sai, lần thứ nhất các em không có trả lời, chúng tôi lại gửi lần thứ hai, vẫn không có thư trả lời nên cũng không có gửi tiếp nữa. Nghĩ rằng hẳn là các em không không muốn liên quan gì đến chúng tôi, cho nên chúng tôi cũng không làm phiền các em nữa.”

Nguyễn Khê vẫn nhìn anh ấy, một lúc sau, ý cười trên mặt dần dần biến mất, đáy mắt dần lạnh đi, ánh mắt cũng hơi tối sầm lại.

Hứa Chước nhìn cô và hỏi: “Bọn em không nhận được thư à?”

Ánh mắt của Nguyễn Khê từ từ trở nên tập trung, cô lắc đầu và nói: “Không.”

Hứa Chước nghĩ một chút: “Có lẽ thư bị thất lạc trong khi gửi một lần, nhưng cũng không thể thất lạc lần hai chứ? Có người giở trò với thư ư?”

DTV

Lúc ấy, từ thể xác tới linh hồn của Nguyễn Khê đang bận rộn vì thi đại học, không hề để ý tới những việc nhỏ nhặt khác trong cuộc sống. Cũng vì tần suất gửi thư của người nhà rất ít, mấy tháng mới nhận được một phong thư nên cô cũng không thường đi kiểm tra hòm thư.

Thư tín về công việc của Nguyễn Trường Phú cũng không gửi về nhà, Phùng Tú Anh và mấy đứa trẻ khác cũng không có thói quen duy trì liên lạc với ai. Vì thế hòm thư của gia đình gần như không có ai đi kiểm tra, cũng chỉ có mình Nguyễn Khê thỉnh thoảng tới xem.

Cũng vì Nguyễn Khê không để tâm tới mấy chuyện vụn vặt này, trong đầu toàn là chuyện thi đại học, đưa Nguyễn Khiết thi đỗ đại học nên cô cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao đối với Nguyễn Khê thì đám Hứa Chước không viết thư cho cô cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Dù ở xã hội hiện đại, điện thoại thư tín phát triển như vậy nhưng bạn thân thời tiểu học tới trường cấp hai cũng sẽ mất liên lạc. Bạn thân thời cấp hai tới cấp ba cũng sẽ bớt thân. Bạn thân thời cấp ba tới đại học cũng sẽ không còn liên lạc nữa.

Cô cảm thấy chuyện mất liên lạc là việc bình thường không thể bình thường hơn được, cũng là chuyện tất yếu sẽ xảy ra nên chẳng có gì phải xoắn xuýt. Nếu không phải ở giữa có người chen vào thì Nguyễn Khê sẽ hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng bây giờ, rõ ràng là có vấn đề, đương nhiên cô không thể không nghĩ nhiều.

Nếu suy nghĩ một chút, có lẽ không chỉ hai lần gửi thư của Hứa Chước và Trần Vệ Đông mà còn có cả Lăng Hào. Thư của bọn họ đều không tới được tay cô. Vì sao chỉ có thư của họ không tới được tay Nguyễn Khê mà thư của người nhà lại nhận được hết? Điều này đáng để suy xét.

Nguyễn Khê nhìn Hứa Chước một lúc rồi nói: “Nếu như hai lần gửi thư đều không tới được tay tôi thì chắc hẳn có người đã giờ trò với thư.”

Hứa Chước lập tức cảm thấy ấm ức, hít sâu một hơi và nói: “Là ai chứ? Tôi đi c.h.é.m c.h.ế.t tên đó!”

Nguyễn Khê cũng chẳng thể tùy tiện nói là ai: “Chờ một chút đi.”

Đang nói chuyện thì Tạ Đông Dương đi trả bát mì trở về. Anh ấy ngồi xuống trước quầy hàng của mình, thờ ơ hỏi Hứa Chước một câu: “Cậu học trường quân đội à?”

Hứa Chước nghe vậy nhìn về phía Tạ Đông Dương rồi đáp: “Đúng thế.”

Lúc này Nguyễn Khê mới nhớ tới chuyện bản thân còn chưa chính thức giới thiệu cả hai với nhau. Thế là cô nhìn Tạ Đông Dương và nói: “Đây là Hứa Chước, bạn học thời cấp ba của tôi, ở trong một đại viện.”

Nói xong, cô nhìn Hứa Chước và nói: “Đây là một người bạn tôi vừa quen ở Bắc Kinh, tên là Tạ Đông Dương, người ta thường gọi là cậu ba Tạ của thành Tứ Cửu.”

Tạ Đông Dương nghe hiểu, không đợi Hứa Chước nói gì đã mở miệng hỏi trước: “Mấy người ở đại viện của quân đội?”

Nguyễn Khê gật đầu với anh ấy: “Đúng vậy.”

Tạ Đông Dương nhìn cô chằm chằm một lúc: “Ngài Khê, ngài đúng là chân nhân bất lộ tướng! Hóa ra náo loạn nửa ngày, ngài lại con em cán bộ. Vậy cô liều mạng như vậy, còn học ở một trường đại học tốt thì tới đây bày quầy bán hàng làm gì?”

Nguyễn Khê: “Phụ huynh là phụ huynh, tôi là tôi, chúng tôi không liên can gì cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận