[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 52

Lưu Hạnh Hoa nghe mấy câu này liền thấy vui trong lòng, cũng không khăng khăng làm nữa. Nhưng bà vẫn không đi nghỉ mà đến sau bếp ngồi bên cạnh Nguyễn Khiết, nhét rơm vào đáy một lò khác, giúp nhóm lửa.

Nguyễn Khê còn phải xắt ớt nên Lưu Hạnh Hoa không vội đốt lửa, chỉ ngồi cười nói: “Vẫn là con bé này tốt!”

Mặt Nguyễn Khiết bị ánh lửa trong lò chiếu đến đỏ bừng, cười đáp: “Vậy cả đời cháu không lấy chồng có được không bà?”

Trước đây Nguyễn Khê cũng nói kiểu đấy, lần này Lưu Hạnh Hoa vẫn trừng mắt bảo: “Không được!”

Nguyễn Khê nghe họ nói thì cười cười. Cô đeo tạp dề, vừa cắt ớt xanh đỏ và ớt hiểm thành khoanh, vừa đập mấy tép tỏi, cắt mấy miếng gừng, lại lấy chén đi xúc một muỗng tương đậu nhà làm.

Chuẩn bị tất cả nguyên liệu xong xuôi, Lưu Hạnh Hoa nhóm lửa, Nguyễn Khiết bắc nồi xào đồ ăn.

Làm cơm bằng bếp củi có lẽ không giống bếp gas, mà Nguyễn Khê lại cảm thấy nó còn có mùi vị hơn bếp gas một chút. Đổ chút dầu vào nồi sắt, dầu nóng cho tỏi đập dập và gừng vào phi thơm, sau đó liền tay đổ gà xắt hạt lựu vào, nháy mắt mùi thơm đã bay khắp bếp.

Từ lúc Nguyễn Khê xuyên qua đến giờ chưa từng được ăn miếng thịt nào. Cô lắc sạn đảo thịt gà trong nồi. Mũi cô ngửi được mùi thơm, mắt thấy thịt gà dần chuyển sang màu vàng óng, da gà hơi săn lại, cũng không khỏi len lén nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc thịt gà xào gần chín, Nguyễn Khê rắc vào ít tiêu xào thơm, lại thêm một muỗng tương đậu. Sau khi xào đều nguyên liệu, màu sắc trong nồi càng khiến người ta không kiềm được chảy nước miếng.

Nêm nếm tương đậu, muối ăn, bột ngọt, tiêu xay. Đảo đều thì cho ớt xanh cắt khoanh vào. Thịt gà và ớt ngấm đều gia vị tỏa ra mùi thơm nức mũi, lan tỏa khắp nhà bếp. Mùi thơm từ bên khung cửa theo khói bay đi, len vào nhà bếp đối diện.

Tôn Tiểu Tuệ đang ngồi sau bếp nhóm lửa nấu cơm, bà ta không kiềm được hít hít mũi, nuốt vào một ngụm lớn nước miếng.

Trước đây bà ta làm ầm lên đòi ra riêng là bởi vì trong nhà suốt một thời gian dài không ăn được miếng cơm nóng, ngay cả một chút dầu cũng không thấy. Bà ta làm vậy vì không muốn hai đứa vô tích sự như Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê liên lụy, một nhà bốn người có thể ăn ngon hơn chút.

Nhưng ai mà ngờ sau khi ra riêng, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê chẳng những không thành liên lụy, mà một đứa thì đổi tính, đột nhiên bắt đầu liều mạng chăm chỉ kiếm công điểm, một đứa thì trực tiếp để người nhà có thịt ăn.

DTV

Không chỉ có thịt, còn có tiền!!!

Trong lòng Tôn Tiểu Tuệ kiềm chế đến mức phát điên, đến mức một câu cũng không nói ra lời, trên mặt thì nóng cháy.

Nguyễn Trường Quý còn nghẹn ghê hơn cả vợ. Ông ta ngồi cạnh cửa bếp, chẳng làm gì chỉ ngồi hít thở, cứ hít sâu một hơi mùi thơm vào bụng lại thở dài một hơi.

Ông ta muốn nói chuyện, nhưng lại nín nhịn tới nửa câu cũng nói không nên lời.

Ai đời lại làm chuyện ngu như thế chứ? Ông ta quả thực muốn vả mạnh mình một bạt tay.

Đang cơn bực bội, hai đứa con trai của ông ta chơi mệt chạy về. Từ xa chúng đã khịt mũi ngửi, ngửi miết đến bên ngoài nhà bếp đối diện. Chúng không tới bếp bên này, mà ghé vào cửa bếp bên kia nhòm vào.

Thấy Nguyễn Khê đang xào thức ăn, Nguyễn Dược Hoa bèn hỏi: “Chị hai, chị đang xào gì vậy?”

Nguyễn Khê không nhìn cậu ta, đáp thẳng: “Thịt gà.”

Nguyễn Dược Hoa còn muốn nói tiếp, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì cổ áo đằng sau đã bị Nguyễn Dược Tiến kéo lại, rồi bị lôi xềnh xệch về nhà bếp bên kia.

Nguyễn Dược Tiến từng nói là ở riêng sẽ không ăn đồ của nhà bà nội nữa, cậu ta có khí phách, vẫn còn nhớ.

Nguyễn Dược Hoa bị kéo tới ngoài cửa nhà bếp thì cực kỳ không vui. Thằng bé giơ nắm đ.ấ.m quờ quạng đánh Nguyễn Dược Tiến, tức giận nói: “Anh hai, anh làm cái gì vậy?”

Nguyễn Dược Tiến có vẻ ghét bỏ, nói: “Nước miếng của em sắp chảy ra rồi!”

Nguyễn Dược Hoa tức xù lông: “Anh thì không muốn ăn chắc?”

Nguyễn Dược Tiến há hốc mồm, cho dù có khí phách thế mà cũng không nói nên lời.

Nguyễn Trường Quý ngồi ở trong thấy hai đứa con như vậy, cục tức anh ách trong bụng đúng lúc tìm được chỗ xả, liền sa sầm mặt mắng: “Hai thằng bây làm gì vậy hả? Nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ của tụi bây, nhanh cút về nhà đi!”

‘Nhà’ ông ta nói là nhà chính, chứ cái nhà bếp nhỏ này không nhét nổi bốn người vào.

Một nhà ông ta giờ chia nồi cũng chia nhà với Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Chí Cao mua cho nhà họ một cái bàn – không lớn như bàn cũ và bốn cái ghế, đặt ở giữa nhà chính cho bọn họ dùng, còn bàn lớn thì dời vào nhà bếp.

Nguyễn Dược Hoa bị mắng thì bĩu môi, theo Nguyễn Dược Tiến đi về nhà chính. Cậu ta cứ đi một bước thì quay đầu ba lần, lần nào cũng nhìn về nhà bếp bên đó, trong lòng trong mắt trong miệng trong bao tử đều thèm mùi thịt gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận