[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 323

Câu nói này có hơi chí mạng, trực tiếp làm cho Tạ Đông Dương nghẹn đến mức không nói nên lời.

Đầu năm nay chẳng phải là như thế sao, người đàng hoàng ai lại ra bày bán hàng ở ven đường chứ?

Sau đó ngay khi Tạ Đông Dương đang nghẹn đến mức không nói được lời nào, bỗng nghe thấy một tiếng hắng giọng vang lên.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn lại nhìn, khi thấy người hắng giọng, cô lập tức kinh ngạc trừng mắt nhìn.

Hứa ... Chước?

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến sao?

Hôm nay là ngày gì vậy chứ?

Cuộc gặp gỡ lớn ở Đại Sách Lan sao?

Thấy Nguyễn Khê ngây người, Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh cũng quay đầu lại nhìn. Thấy người đứng cách đó không xa chính là Hứa Chước, vẻ mặt Diệp Thu Văn lập tức hoàn toàn suy sụp, ngay cả hơi thở cũng đột nhiên tắc nghẽn lại ở ngực.

Mới vừa nói, vừa quay đầu lại đã bị vả mặt.

Bởi vì ở trong quân đội hai năm, Hứa Chước trông cứng cáp hơn trước rất nhiều.

Dưới ánh nhìn của mấy người, anh ấy đi tới bên cạnh máy may của Nguyễn Khê, đứng vững lại nói: “Trùng hợp thế.”

Lục Viễn Chinh cũng đã không gặp Hứa Chước hai năm rồi, anh ta vội vàng chào hỏi: “Thật quá trùng hợp, anh cũng tới Bắc Kinh sao?”

Hứa Chước đáp lại: “Đúng vậy, đến đây thăm lại trường đại học, tham gia huấn luyện cao cấp, nâng cao xóa nạn mù chữ.”

Nói xong thì hỏi lại Lục Viễn Chinh: “Còn anh?”

Lục Viễn Chinh nói: “Tôi là thi đậu vào mùa hè năm ngoái.”

Hiếm khi gặp được ở đây, anh ta hẹn Hứa Chước: “Buổi tối có rảnh không? Nếu không thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Hứa Chước quay đầu lại hỏi Nguyễn Khê: “Em có đi không?”

Nguyễn Khê có hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại nói: “Em không có thời gian, không đi.”

Hứa Chước lại nhìn về phía Lục Viễn Chinh: “Tôi cũng không rảnh, sau này có cơ hội thì nói sau.”

Lục Viễn Chinh: “...”

Anh ta hơi do dự nói: “Vậy thì hẹn lần khác.”

Vừa nói xong bầu không khí đột nhiên có hơi xấu hổ, Lục Viễn Chinh đương nhiên cũng sẽ không đứng lại nữa. Anh ta vươn tay kéo Diệp Thu Văn, sau đó lại nói với Hứa Chước: “Vậy chúng tôi đi trước đây, mấy người cứ làm việc tiếp đi.”

Nói xong thì lôi kéo Diệp Thu Văn rời đi.

Đi thẳng ra khỏi Đại Sách Lan, biểu cảm trên mặt của Diệp Thư Văn vẫn còn suy sụp.

Trong lòng buồn phiền lại không thể nói ra được, cô ta không thể không để ý hình tượng mà phát cáu ở trước mặt Lục Viễn Chinh được, chỉ có thể chịu đựng.

Kìm nén được một lúc, cô ta chợt nhớ ra mấy chuyện cũ, đánh lòng từ từ lạnh ngắt, nhịp tim không khống chế được mà tăng nhanh, những ngón tay cũng vô thức nắm chặt lại.

Thừa dịp đầu ngón tay vẫn còn chưa quá lạnh, cô ta nhìn Lục Viễn Chinh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Phải tránh không thể khiêu khích cô được, sau này vẫn nên đừng gặp lại nữa.

Hứa Chước đứng ở bên cạnh máy may nhìn Lục Viễn Chinh và Diệp Thư Văn đi xa, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn Nguyễn Khê, anh ấy chỉ nhìn một lát rồi mở miệng hỏi: “Hình như em còn chưa chào hỏi tôi nhỉ?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy chớp chớp mắt, cười nói: “Xin chào thủ trưởng, chúng ta lại gặp nhau, thật sự rất có duyên.”

Hứa Chước cũng không nhịn được bật cười: “Tôi còn tưởng rằng em là người hay quên, không nhớ tôi nữa đấy.”

Nguyễn Khê nói: “Là do anh xuất hiện quá đột ngột, tôi không kịp phản ứng.”

Tạ Đông Dương ở bên này vươn tay lấy bát trước mặt Nguyễn Khê, thấy Hứa Chước đang nhìn mình, anh ấy vội vàng tự giới thiệu: “Thủ trưởng, tôi là người hợp tác làm ăn với Nguyễn Khê, tôi phải đem bát về lại cho người ta đây, hai người cứ trò chuyện đi.

Nói xong anh cầm bát đi, để lại Nguyễn Khê và Hứa Chước ở trước quầy hàng.

Nguyễn Khê đứng dậy lấy cái ghế dành cho khách ở bên cạnh đến đặt trước mặt Hứa Chước: “Thủ trưởng, ngài ngồi đi.”

Hứa Chước: “...”

Nguyễn Khê nghiêm túc ngồi xuống, nhìn anh ấy hỏi: “Thủ trưởng, tại sao ngài lại ở đây?”

Hứa Chước khẽ nặng nề hắng giọng: “Chúng ta có thể đừng gọi là thủ trưởng, đừng gọi là ngài được không?”

Nguyễn Khê dứt khoát gật đầu với anh ấy: “Được.”

Sau đó Hứa Chước nói: “Hiếm khi trường học thả người, có thời gian rảnh nên ra ngoài đi dạo một vòng. Đây không phải là nơi sôi nổi nhất sao? Tôi vừa mới ăn cơm ở bên đó xong, đi được mấy bước thì nhìn thấy em, cho nên để cho các bạn học khác đi dạo một mình.”

DTV

Nói xong anh ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Sao em lại ở đây? Còn bày cả quầy hàng nữa chứ? Người nhà không cho tiền tiêu sao?”

Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải. Tôi trúng tuyển đại học nên đến đây học, trong tay có tiền, thời gian sau khi học xong không có việc gì làm, cho nên buôn bán một chút. Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Hứa Chước tò mò hỏi cô: “Em thi trường đại học nào thế?”

Nói đến chuyện này, Nguyễn Khê đương nhiên rất tự hào, cô nhìn anh ấy nói: “Bắc Đại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận