[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 306

Nguyễn Khê nhìn ông ta mỉm cười, không nói gì, tất cả mọi thứ đều đã được hàm nghĩa trong nụ cười rồi.

Vậy mà Nguyễn Trường Quân lại hưng phấn, đảo mắt bảo: “Chị cả, em cũng đi.”

Nguyễn Khê thu nụ cười trên mặt lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân, lên tiếng nói một mạch: “Lần này chị về sẽ không quay lại nữa, qua hết năm chị và Tiểu Khiết sẽ đi thẳng đến trường báo danh từ núi Phượng Minh. Vậy nên...”

Cô nhìn khuôn mặt xìu đi của Nguyễn Hồng Quân, cuối cùng cũng hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Vậy nên em đừng đi theo bọn chị.”

Ban đầu khuôn mặt Nguyễn Hồng Quân toàn là hưng phấn và nụ cươi tươi tắn, nhưng nghe xong lời Nguyễn Khê rồi, nụ cười trên mặt cậu bé lại không kìm được nữa, từ từ biến hết toàn bộ. Cậu bé nhấp nháy mắt nhìn Nguyễn Khê, tất nhiên không nói thành lời.

Nguyễn Khê lại nhìn cậu bé mỉm cười: “Đợi em trưởng thành rồi, em hãy có thể đến thăm ông bà nội.”

Nguyễn Hồng Quân không vui lên nổi, rũ mắt xuống, không nói nữa.

Vẫn là Nguyễn Trường Phú lại hắng giọng, nói: “Hay là... năm nay các con cứ ở lại đây đi, con và Tiểu Khiết đã đến ba năm mà chưa từng mừng năm mới ở đây lần nào. Năm nay nơi này sẽ náo nhiệt hơn!”

Nguyễn Khê lắc đầu không hề do dự: “Không được, chúng con phải về đón năm mới với ông bà nội.”

Bầu không khí trên bàn ăn lại đọng lại lần nữa.

Hai tiếng sau, một chiếc xe Jeep đậu lại ngoài cửa lớn.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết xách túi hành lý ra cửa. Trừ Diệp Thu Văn, những người khác trong nhà đều theo phía sau.

Viền mắt Nguyễn Hồng Quân ửng đỏ, trong mắt toàn là hơi nước. Lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước ra cửa, cậu khịt mũi lên tiếng hỏi một câu: “Chị cả, chị họ, sau này hai người cũng sẽ không quay lại nữa phải không?”

Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết quay lại. Cô nhìn Nguyễn Hồng Quân, trong lòng thật sự không nhẫn tâm. Vậy nên cô hít thật sâu một cái, trả lời: “Chắc chắn có thời gian sẽ về gặp mọi người, các em ở nhà đều phải ngoan ngoãn, nhất là Hồng Quân em đó. Kiểm tra được sáu mươi là vẫn quá ít, đợi lần sau chị về, em phải thi được chín mươi.”

Nguyễn Hồng Quân trả lời: “Em sẽ cố gắng thi được một trăm!”

Nguyễn Khê cười với cậu bé: “Cố lên!”

Nguyễn Hồng Quân đột nhiên siết chặt nắm tay, lại nói vang một tiếng: “Cố lên!”

Lúc này Nguyễn Trường Phú không đưa tay lên vỗ đầu cậu, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm cũng không khinh thường cậu.

Nguyễn Khê không đứng trò chuyện với họ thêm nữa, lại nhìn về phía Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, bảo: “Cảm ơn hai bác, cảm ơn hai bác đã chăm sóc conu và Tiểu Khiết trong thời gian này, để chúng con thoải mái, an tâm học hơn hai năm.”

Bấy giờ Phùng Tú Anh mới biết, mỗi ngày trừ ăn cơm và đi vệ sinh, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đều luôn ở lỳ trong phòng là để làm gì. Đôi mắt bà tay lại lấp lánh ánh lệ, bà ta nhìn Nguyễn Khê bảo: “Tiểu Khê... hay là... con cứ ở lại đây đi...”

Con bé đến gần ba năm, bà ta chưa từng bồi thường cho con bé đàng hoàng.

Nguyễn Khê không hề đáp lại lời này của bà ta, toàn ra vẻ như không nghe vậy, xoay người lên xe rồi.

Nguyễn Khiết lại tạm biệt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh: “Bác cả, bác gái, cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu hơn mấy năm qua, cháu sẽ luôn ghi tạc trong lòng. Sau này cháu sẽ hay về thăm các bác!”

Nói xong, cô ấy lại vẫy tay với mấy người Nguyễn Hồng Quân, đoạn lại lên xe theo Nguyễn Khê rồi.

Mấy người Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt, Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Binh đứng ngoài cửa nhìn theo xe Jeep đi xa. Sắc mặt mỗi người rất khó coi, Nguyễn Hồng Quân là người khóc ra thành tiếng trước, khóc mấy tiếng xong thì đưa tay lên lau nước mắt.

Diệp Phàm ở cạnh vỗ vỗ vai họ, bị cậu làm ồn đến mức viền mắt cũng đỏ lên.

Xe Jeep đã biến khỏi tầm mắt rồi, mấy người bọn họ vẫn còn đứng, nhất là Phùng Tú Anh với ánh mắt đuổi về nơi xa, đứng đó không nhúc nhích, lòng như bị nhét đầy thứ, gần như sắp không thở nổi.

Như biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ gì, Nguyễn Trường Phú đứng bên cạnh mở miệng: “Thời gian con bé cho em cũng gần ba năm rồi, mà em ngay cả một phút cũng chưa từng thử hiểu thật rõ con bé. Em bảo xem em đã làm được những gì chứ.”

Nói xong ông ta bèn xoay người về nhà.

DTV

Mà trong lòng Phùng Tú Anh lại càng nghẹn nặng hơn.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xách hành lý lên xe lửa, cất hành lý xong hai người ngồi xuống vị trí, thở phào.

Trên xe lửa vẫn ầm ĩ như cũ, sự chen chúc rất khủng khiếp, nhưng tâm trạng cả hai lại rất tốt.

Nguyễn Khiết thả lỏng gân cốt, tựa lưng vào ghế, nhìn Nguyễn Khê bảo: “Sắp được gặp ông bà nội, cô ba, chú và thím năm rồi. Phải ha, còn cả em nhỏ mới sinh nữa!”

Nguyễn Khê nhìn cô bé, nhướng mày lên: “Sắp?”

Nguyễn Khiết cười hì hì: “Thì chỉ năm, sáu ngày thôi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận