[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 476

Hình như họ hoàn toàn không phải người của thế giới này, nhìn mọi người trong quán bar giống hết như đang xem tivi.

Nguyễn Khê cất tiếng hỏi Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa: “Ông bà nội vui không?”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cau mày thành một cục, lắc đầu.

Ca khúc đang hot họ không thích nghe, tình tình ái ái cũng không biết là đang hát cái gì, người trẻ những năm này táo bạo, hát hò, la hét, họ nhìn không quen, càng không rõ chỗ này rốt cuộc là làm gì.

Nguyễn Khê cười nói: “Chơi thêm một lúc đi.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa gật đầu, trước sau không nói lời nào.

Nghe xong hai bài, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu cùng đứng dậy đi vào Toilet. Nguyễn Khê đứng dậy ngồi vào chỗ cạnh Lăng Hào, tò mò hỏi anh: “Anh thích không?”

Lăng Hào uống nước ngọt, lắc đầu: “Không thích.”

Nguyễn Khê cười nói với anh: “Anh già rồi!”

Lăng Hào cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Ừ, thực sự già rồi.”

Náo nhiệt và thời thượng đều thuộc về những người trẻ đôi mươi.

Lúc đầu nghe hát thấy rất hay còn có thể ngồi yên, sau đó đèn cầu trên sàn nhảy sáng lên, thanh niên bắt đầu nhảy nhót, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong thật sự không thể ngồi đó nữa.

Nhìn trai gái ôm ôm ấp ấp, Lưu Hạnh Hoa lập tức vươn tay che mặt, nói: “Ây da ây da ây da, thế này là thế nào vậy? Tôi không chịu nổi cảnh náo nhiệt này, tôi về nhà đây, mau mau đi thôi.”

Bà ấy nói xong liền kéo Nguyễn Chí Cao cùng đứng dậy, một phút sau đã không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy phản ứng của những người thuộc các thế hệ khác nhau trong thời đại đang thay đổi, Nguyễn Khê vẫn luôn cười vui vẻ, cùng Lăng Hào đi theo họ. Thấy Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Chí Cao rời đi, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đương nhiên cũng không ngồi nữa.

Cũng đã đến dự khai trương rồi, Nguyễn Khê chuẩn bị cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa về nhà.

Nguyễn Trường Sinh thấy thì hỏi: “Sao vậy? Sao lại không chơi nữa?”

Lưu Hạnh Hoa lắp bắp: “Này này này, này là chơi cái gì? Nhìn đã thấy hoảng thấy ngại rồi, mẹ và ba về nhà ngủ đây.”

Nguyễn Trường Sinh vẫn phải ở lại Nguyễn Khê lên tiếng: “Chú năm, không chơi là không chơi, ông bà nội không thích chơi những cái này, chú ba và cô ba cũng không chơi nổi, ngay cả chồng cháu cũng không chơi nổi, chúng cháu về trước đây.”

Thấy Nguyễn Chí Cao thực sự không thích ứng được với hoàn cảnh này, cũng đã ăn uống vui chơi, thử qua thế giưới mới rồi, vì thế nên Nguyễn Trường Sinh theo họ ra ngoài: “Vậy thì để con đưa ba mẹ về.”

Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu không đi, Tạ Đông Dương và Trần Vệ Đông vẫn tiếp tục chơi ở trong đó.

Nguyễn Khê và Lăng Hào lái xe chở Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Trường Sinh lái xe chở Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong.

Trên đường về nhà, Lưu Hạnh Hoa ngồi ghế sau cảm thán: “Thế giới này đúng là thay đổi hết rồi.”

Nguyễn Khê nhìn cảnh thành phố về đêm ngoài cửa sổ xe: “Đúng vậy, thay đổi vô cùng lớn.”

Khi người ta còn chưa nhận ra thì đã bước vào thời đại hoàn toàn mới rồi – thời đại xa hoa trụy lạc.

Cô áp mặt lên cửa kính, híp mắt đón gió đêm của mùa xuân trong thành phố, ánh đèn neon rơi vào trong mắt.

Khung cảnh đường phố rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe từ từ lùi lại, và bánh xe thời gian từ từ quay về phía trước ...

Năm 1991, Nguyễn Khê thuận lợi sinh được một đôi long phụng, tên ở nhà là Lạc Lạc và Khả Khả.

Năm 1992, Nguyễn Trường Sinh và Tạ Đông Dương mở một công ty thu âm, kí với ca sĩ đầu tiên - Ôn Hiểu. Cùng năm Ôn Hiểu phát hành một album bao gồm các ca khúc nổi tiếng của Hồng Kông và Đài Loan, bởi vì giọng hát ngọt ngào mà trở nên nổi tiếng một thời.

Năm 1993, triển lãm thời trang Quốc tế Trung Quốc được thành lập, một số thương hiệu cao cấp ở nước ngoài bắt đầu thâm nhập thị trường nội địa thông qua triển lãm và lọt vào mắt công chúng. Nguyễn Khê tham gia triển lãm với tư cách nhà thiết kế và giành được giải thưởng cao nhất.

Năm 1995, Nguyễn Khê chuẩn bị tổ chức tiển lãm thiết kế trang phục đầu tiên của mình. Từ đây thương hiệu cá nhân của cô trở thành thương hiệu thời trang đứng đầu trong nước.

Năm 1996.

DTV

Thời tiết tháng bảy nóng nực đủ để chiên hạt dẻ trên đường.

Lăng Hào dẫn Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân vào phòng có điều hòa mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Bây giờ Nguyễn Khê và Lăng Hào không sống trong tứ hợp viện nữa, mà đã mua một căn biệt thự chuyển vào sống. Tứ hợp viện dẫu sao cũng là nhà cổ, đồ đạc trong nhà cũng là đồ cổ không thể thay được, cho nên sống không thoải mái lắm.

Bây giờ trong nhà có v.ú em chăm sóc, còn thuê người làm vườn, trồng hoa, có thiết kế có tạo hình, nhất là mùa xuân và mùa hè, bốn phía quanh nhà tràn ngập hương hoa.

Nghe tiếng mở cửa, dì Mã làm vũ em đón lấy hành lý trong tay Lăng Hào, khách khí chào hỏi Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn, lại cười nói với Lăng Hào: “Tiểu Khê đưa hai đứa nhóc ra ngoài rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận