[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 447

Bởi vì trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ chưa ngủ dậy, nên hôm nay họ ra ngoài không khóa cổng.

Lúc Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, hai người rửa mặt rồi dến nhà bếp tìm đồ ăn. Thấy trong nồi sạch sẽ không có gì, nên đành úp hai bát mì.

DTV

Ăn mì xong hai người không ra ngoài mà đến nhà chính mở tivi.

Gần trưa Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa từ ngoài về thì thấy hai người họ vẫn đang chăm chú xem tivi. Nguyễn Chí Cao không khách sáo tắt tivi đi, nói: “Hai đứa không đi làm à?”

Lưu Tiểu Hổ không khách khí nói: “Ông ngoại, bọn cháu không tìm được việc, mẹ nói sẽ sắp xếp cho bọn cháu. Này không phải là chưa xếp việc xong nên bọn cháu mới ở nhà xem tivi sao?”

Nguyễn Chí Cao: “Đây không phải nhà cậu, không có việc gì thì đi nấu cơm cho tôi.”

Dù sao Lưu Tiểu Hổ cũng mới tới không dám nói lại Nguyễn Chí Cao, lại càng không dám cãi lại.

Cậu ta và Ngô Tuệ Quyên đứng dậy đi vào bếp, lúc vào bếp cậu ta còn nói thầm: “Đây là nhà mẹ anh sao lại không phải là nhà anh? Anh còn chưa nói không phải nhà của ông ta đâu đấy. Những ông bà già khác đều ở cùng con trai, chứ đâu có ở cùng con gái.”

Ngô Tuệ Quyên vo gạo nói: “Chúng ta vừa đến, nhịn đi.”

Sau khi ăn cơm trưa và ngủ trưa, lần này Nguyễn Chí Cao không cho Lưu Tiểu Hồ và Ngô Tuệ Quyên ở nhà xem tivi mà đuổi bọn họ ra khỏi nhà rồi khóa cổng.

Khóa cả buổi chiều, đến tận lúc chiều tối Nguyễn Nguyệt tan học mới mở.

Đợi Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên quay về, Nguyễn Chí Cao lại bảo bọn họ đi cho gà ăn và nấu cơm tối. Bọn họ nấu cơm tối xong, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng vừa về đến, rửa tay rồi ăn cơm tối.

Vì muốn thể hiện trước mặt Nguyễn Thúy Chi, Lưu Tiểu Hổ liền nói: “Mẹ, những món này đều là con và Tuệ Quyên làm đó.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Hôm nay sắp xếp công việc ổn thỏa cho hai đứa rồi, ngày mai hai đứa đi làm đi. Công việc rất khó, sau khi vào làm nhất định phải cố gắng học hỏi, cố gắng làm.”

Nghe đến đây, Lưu Tiểu Hổ vội nói: “Cảm ơn mẹ. Bọn con nhất định sẽ cố gắng làm việc.”

Ngô Tuệ Quyên cũng vui vẻ, cười hỏi: “Mẹ, mẹ tìm công việc gì cho bọn con vậy?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Nhà máy dệt len.”

Ngô Tuệ Quyên sững sờ, nụ cười trên khóe miệng sắp không giữ được: “Nhà máy dệt len? Không phải mẹ có cửa hàng quần áo sao?”

Chiều này bọn họ đã cố ý hỏi người trong ngõ một vòng, thực sự càng hỏi càng vui mừng. Biết được Nguyễn Thúy Chi hiện tại đang làm cửa hàng trưởng, dưới tay quản lý người của cả một cửa hàng, bọn họ suýt nữa thì vui xỉu.

Tối qua chỉ biết Nguyễn Thúy Chi có tiền, hôm nay cuối cùng cũng biết bà ta nhiều tiền đến đâu.

Bởi vì biết Nguyễn Thúy Chi có một cửa hàng quần áo, nên họ nghĩ Nguyễn Thúy Chi sẽ sắp xếp công việc trong cửa hàng quần áo cho họ, để họ quản chút việc gì đó. Nhưng không ngờ bây giờ bà ta lại bảo đi làm ở nhà máy dệt len.

Nguyễn Thúy Chi nhìn Ngô Tuệ Quyên một cái, chỉ nói: “Cửa hàng chúng tôi không thiếu người.”

Lưu Tiểu Hổ cũng có chút không vui hỏi lại: “Chúng con đến nhà máy dệt len làm gì?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Làm công nhân, vị trí vinh quang nhất.”

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên: “…”

Cô nhân bây giờ hình như không có “vinh quang” như vậy.

Nguyễn Thúy Chi nhìn nét mặt của hai người một lúc, lại nói: “Sao? Hai đứa không muốn? Nếu như ngay cả công nhân cũng không muốn làm, vậy thì thành thật về quê đi, hai đứa không hợp ở trong thành phố.”

Về quê? Vậy thì không được, bọn họ trăm cay nghìn đắng tìm đến đây, đi rồi thì cái gì cũng không có.

Vì thế Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên cùng gật đầu: “Bọn con muốn.”

Sáng hôm sau Nguyễn Thúy Chi không để Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên ngủ nhiều, gọi bọn họ dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong, Nhạc Hạo Phong dẫn họ đến chiếc xe con đậu ngoài ngõ.

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên thấy xe con thì lập tức trợn tròn mắt. Sau khi lên xe thì vui không chịu được, cảm thấy mình đã đi đến đỉnh cao của đời người rồi, thậm chí còn nghĩ đến cảnh áo gấm về làng.

Nhạc Hạo Phong không quan tâm đến họ, lập tức bảo tài xế lái xe đi.

Xe chạy thẳng về hướng ngoại ô, đến một nhà máy dệt len lớn mới dừng lại bên ngoài.

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên bởi vì quá vui mừng nên không chú ý xe chạy mất bao lâu.

Nhạc Hạo Phong dẫn Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên xuống xe. Sau khi vào nhà máy lập tức tìm người phụ trách bộ phận nhân sự, rồi giao Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên cho anh ta. Sau khi giao người cho người phụ trách bộ phận nhân sự, anh ta lấy túi hàng từ tài xế đưa cho.

Bạn cần đăng nhập để bình luận