[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 423

Liệu công việc của cô trong bộ phận phụ có thuận lợi không, bây giờ vẫn ở chức vụ cũ hay tuổi trẻ đã thăng chức trưởng khoa rồi.

Trưởng khoa bộ phận phụ? Nguyễn Khê cười nhẹ và nói: “Để anh thất vọng rồi! Tôi là nhân viên ngoài biên chế, tôi cũng không còn là nhân viên cấp dưới nữa.”

Tạ Đông Dương hơi kinh ngạc: “Cô đã từ chức đúng không?”

Tiền Xuyến trả lời giúp Nguyễn Khê: “Con bé đã sớm từ chức rồi.”

Nghe được mấy lời này, Tạ Đông Dương lập tức giơ ngón cái lên trước mặt Nguyễn Khê: “Vẫn là ngài Khê đẳng cấp, gan cô to thật đấy! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ!”

Sau khi nịnh hót xong, anh lại hỏi Nguyễn Khê đã kinh doanh gì trong mấy năm nay.

Đương nhiên Nguyễn Khê không chạy vạy khắp nơi để vận chuyển đồ vật như anh ta. Nhiều năm như vậy, cô vẫn buôn bán quần áo, mở cửa hàng, công ty, xí nghiệp, văn phòng. Từng bước từng bước mở rộng quy mô, từ từ phát triển.

Nghe vậy, Tạ Đông Dương vỗ đùi nói: “Tôi thật sư không ngờ cô sẽ bỏ việc làm công chức nhà nước đấy, nếu biết Tường Vi Các là cửa hàng mà cô mở thì tôi đã đến tìm cô từ lâu rồi. Sao mà có thể đợi đến bây giờ mới đến chứ?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Anh còn nhớ đến tôi là đủ rồi.”

Tạ Đông Dương nói: “Tôi nhớ kỹ hết mọi chuyện đấy nhé. Cô nói mình muốn mua một căn nhà cho tất cả thành viên trong gia đình. Bây giờ cô đã làm được rồi. Cô thích ngôi nhà có sân trong góc phố này, bây giờ cô cũng mua được rồi.”

Vừa nói anh ấy vừa đưa mắt nhìn xung quanh sân: “Nếu cô chưa mua, tôi còn có thể giới thiệu cho cô một cái trông cũng khá giống cái nhà này.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê cảm thấy có hứng thú: “Anh có quen người muốn bán nhà sao?”

Tạ Đông Dương thu hồi ánh mắt, nói: “Cũng không phải người quen, tôi nhớ mãi cô cứ nhắc là phải mua cái nhà có sân này nên cũng để ý, sau lại có người bán.”

Nguyễn Khê lại hỏi: “Vì sao người ta muốn bán nhà đi vậy, muốn ra nước ngoài sao?”

Tạ Đông Dương lắc đầu nói: “Thật ra là không phải, họ bán để lấy tiền làm ăn.”

Chờ mấy ngày, khó có thể mua đươc ngôi nhà tốt như vậy, Nguyễn Khê vội vàng nói: “Địa chỉ chỗ này ở đâu vậy? Nếu chưa bán thì anh cho tôi xin địa chỉ, sau đó liên hệ cho người bán giúp tôi một chút, chiều nay tôi sẽ đi xem. Cô năm và chú năm của tôi cũng chưa có nhà ở nên tôi mới mua một căn, sau này sẽ ở đây luôn.”

Tạ Đông Dương nhìn cô cười, nói: “Cứ nhắc đến tứ hợp viện là cô lại hưng phấn.”

Nguyễn Khê cũng cười, thật sự là cô không giấu được vui mừng, giải thích: “Không còn cách nào mà, tôi chỉ thích nhà ở thôi.”

Chỉ là một chuyện đơn giản và nhỏ nhặt, Tạ Đông Dương đáp lại một cách tự nhiên: “Được rồi, để tôi hỏi thử xem, chiều nay các cô đi xem đi.”

Đương nhiên Nguyễn Khê cũng phải khách sáo mà cảm ơn: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Ngoài việc bày tỏ sự cảm ơn qua lời nói, Nguyễn Khê còn muốn mời Đông Dương ra ngoài ăn trưa nữa. Nhưng Tạ Đông Dương nói anh còn có việc phải làm, thật sự không có thời gian đi ăn cơm cùng cô, Nguyễn Khê cũng không ép anh ấy ở lại. Trước khi đi, anh ấy xin số điện thoại của Nguyễn Khê và nói nếu rảnh anh sẽ qua đây rồi phóng xe đi mất.

Nguyễn Khê nhìn chiếc xe ô tô mà xanh lam của anh biến mất khỏi con hẻm, và nói: “Đúng là người bận rộn có khác.”

Tiền Xuyến lại nói tiếp: “Thời buổi này làm gì có ai là không vội đâu?”

Ai là người không vắt óc tìm mưu tìm kế, hớp lấy thời gian đoạt lấy cơ hội để kiếm tiền.

Vì Tạ Đông Dương không ở lại nên Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến ăn trưa ở nhà. Ăn xong đợi Nguyễn Đại Bảo đi học về, ba người khóa cửa nhà rồi đi ra ngoài, theo địa chỉ mà Tạ Đông Dương bảo để đi xem nhà.

Ngay khi cửa sân vừa mở ra, Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn những người ở bên trong, còn chưa kịp chào hỏi thì bốn người đã sửng sốt mất một lúc.

Vẫn là Tiền Xuyến phản ứng trước, cười nói: “Ồ, đây không phải là ông chủ Tôn sao? Đã lâu không găp.”

Tôn Vĩ ngẩng mặt lên: “Các người tới đây làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Còn có thể tới làm gì nữa? Ông muốn bán nhà, chúng tôi đương nhiên là đến xem nhà rồi.”

Sắc mặt Tôn Vĩ rất khó coi, giống như ăn vố rất lớn.

Ai ngờ rằng bán nhà mà cũng có thể gặp mặt Nguyễn Trường Sinh, có lẽ đây là không phải oan gia không đụng đầu.

DTV

Anh ta không nói nữa, tay giữ ván cửa đứng bên trong cửa không động đậy gì.

Không biết anh ta im lặng là đang nghĩ cái gì, Nguyễn Khê nhìn anh ta rồi lên tiếng: “Không định bán hả? Không bán chúng tôi đi đây.”

Nói xong anh ấy xoay người tính rời đi, nhưng còn không chưa xoay, đã nhìn thấy sắc mặt Tôn Vĩ dịu đi nói câu: “Vào đi.”

Đầu năm nay nhà cửa không dễ bán, người không thiếu nhà sẽ không mua, người thì kiếm được đầy bồn đầy bát cũng không muốn đầu tư vào nhà cửa, chỉ có người thiếu nhà mới cần mua, ví như kiểu không nhà không cửa như Nguyễn Trường Sinh này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận