[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 429

Cũng không có gì đặc biệt, chính là sắp xếp cảnh tượng khác nhau sau cửa kính nhà hàng, sử dụng ma-nơ-canh mặc quần áo do cô thiết kế và may ra, mỗi một cảnh phối với một bộ trang phục, đồng thời cũng có giới thiệu tương ứng.

Cả câu chuyện có tên là ngày thường của cô Thịnh.

Mùa đông âm mười độ, cô Thịnh mặc một cái áo khoác len cashmere được cắt may vô cùng đặc biệt, đeo gang tay và mũ, cạnh chân đặt một đôi giày trượt băng, cô ấy muốn cùng người cô ấy yêu đi trượt băng…

Mùa xuân âm mười lăm độ, hôm nay cô Thịnh mặc một bộ váy liền thân đi thả diều…

Sau khi viết giới thiệu ngắn xong, Nguyễn Khê tìm người đến làm theo thiết kế để thu hút sự chú ý, để người qua đường chú ý đến cửa kính cửa hàng này. Mà cảnh vật bên, từ mười ngày đến nửa tháng sẽ đổ một lần, cuối cũng là một tuần đổi một lần.

Bởi vì cảnh vật bên trong cửa kính rất đẹp, quần áo trên người người mẫu cũng rất đẹp, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng, cách kể chuyện độc đáo, thú vị nên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cô gái.

Lúc đầu, mọi người chỉ đi dạo phố rồi ngó qua xem xem, sau đó sẽ cùng nhau đi đến xem, tò mò xem lần sau cô Thịnh sẽ mặc gì, trong lòng vô cùng chờ mong.

“Tuần sau cô Thịnh sẽ mặc gì nhỉ?”

Nguyễn Khê ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, cầm tờ báo trên tay và mỉm cười đọc dòng tiêu đề in đậm.

Tiền Xuyến ngồi đối diện bàn làm việc của cô, nhìn cô, mỉm cười nói: “Tiểu Khê, cháu được lắm, bây giờ mọi người đều đang thảo luận xem tuần sau cô Thịnh sẽ mặc gì, báo chí cũng đăng, cửa hàng còn chưa khai trương đã nổi tiếng trước rồi.”

Nguyễn Khê cũng vui vẻ, cô buông tờ báo trong tay xuống: “Vậy thì chúng ta phải thu xếp để khai trương thôi!”

Bây giờ tòa nhà văn phòng đã trang trí xong và có thể đưa vào sử dụng, nhà thiết kế cũng mời được rồi, cửa hàng trưởng cũng đã huấn luyện xong, quần áo của mùa khai trương đầu tiên cũng đã sản xuất xong, toàn là quần áo do công nhân có tay nghề trong nhà máy làm.

Nếu độ hot vẫn tăng lên, thì bọn họ phải thừa dịp hot mà khai trương.

Vì vậy trước khai trương bảy ngày, khung cảnh sau cửa kính mỗi ngày đổi một lần, thông qua “cô Thịnh” cùng mọi người đếm ngược thời gian khai trương, mỗi ngày đều mong đợi được gặp mặt mọi người.

Bắt đầu đếm ngược thời gian, mọi người càng thích nhìn vào cửa kính, cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình, một ngày không xem thì không chịu được, chỉ lo bỏ lỡ chuyện hằng ngày cảu cô Thịnh.

Mọi người xem xong còn cùng nhau thảo luận xem bộ đồ nào đẹp nhất trong các bộ cô Thịnh từng mặc.

Một ngày trước ngày khai trương chính thức, người lui tới nghỉ chân trước cửa kính càng nhiều.

Cảnh trang phục và ánh đèn hôm nay giống như giấc mộng, giống như có thể kéo người ta cùng chìm vào một giấc mộng đẹp, khiến người ta không kìm được mà dừng chân lâu hơn, thậm chí còn khiến người ta sinh ra khát vọng muốn lập tức có được quần áo trên người người mẫu.

Con gái thích tất cả những đồ vật xinh đẹp, như cũng hòa vào cạnh tượng đẹp như mơ ở bên trong.

DTV

Nguyễn Trường Sinh đứng ngoài cửa Tường Vi Các ở con đường đối diện, từ phía xa xa nhìn một lúc, trong lòng vô cùng hài lòng.

Lúc anh ấy xem tình hình xong chuẩn bị rời đi thì bỗng có một người bước đến đứng cạnh anh ấy. Người này và anh ấy cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở đối diện, sau đó cất tiếng: “Sao nào ông chủ Nguyễn, thèm đỏ mắt rồi sao?”

Nguyễn Trường Sinh sững sờ, quay đầu nhìn Tôn Vĩ bên cạnh.

Tôn Vĩ thu lại ánh mắt, nhìn Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Cửa hàng này sắp khai trương rồi, Tường Vi Các của các anh còn có thể buôn may bán đắt sao? Tôi xem rồi, quần áo của cửa hàng này đẹp hơn. Quần áo của Tường Vi Các các anh so với quần áo của cửa hàng bọn họ thì không khác gì hàng vỉa hè, chỉ có thể làm giẻ lau.”

Mấy năm nay trong thành phố có không ít người khai trương cửa hàng quần áo, nhưng bởi vì không có hiệu ứng thương hiệu, nên quần áo không đẹp bằng Tường Vi Các, cho nên không ảnh hưởng lớn đến Tường Vi Các.

Khó có được một cửa hàng thương hiệu như vậy, mẫu mã đa dạng, còn chưa khai trương đã hot, hơn nữa lại mở ở đối diện Tường Vi Các, trong lòng anh ta vô cùng vui vẻ, còn theo dõi cả cuộc sống thường ngày của cô Thịnh.

Nguyễn Trường Sinh phản ứng lại, cười nói: “Vậy sao? Nhưng quần áo của Tường Vi Các chúng tôi rẻ hơn. Quần áo trong cửa hàng của bọn họ đẹp thì đẹp nhưng mà không rẻ, không phải người nào cũng có thể mua.”

Tôn Vĩ cười nhạo: “Bây giờ người có tiền cũng nhiều rồi, ngày càng nhiều người thích mặc đồ có thương hiệu hơn, kiểu dáng càng đẹp, chất lượng càng cao, quần áo càng có thể diện. Tiền lời người ta bán một bộ quần áo bằng tiền lời anh bán mười bộ quần áo. Chỉ là thương hiệu vang hơn Tường Vi Các của các anh, chỉ là quần áo may đẹp hơn, chất lượng hơn Tường Vi Các các anh, các anh chính là…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận