[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 314

Thấy được vẻ mặt của anh ấy, Nguyễn Khê trừng lớn hai mắt lên nói: “Trả tiền lại đây! Vứt hết mặt mũi của người dân thủ đô!”

Chàng trai cũng không tức giận, lại gọi Nguyễn Khê: “Nếu không cô nhìn lại những chiếc khác xem, tôi tính cho cô rẻ hơn một chút.”

Làm sao có người bị lừa mà vẫn còn mua tiếp ở đây được nữa chứ, Nguyễn Khê đưa tay về phía anh ấy: “Không muốn.”

Dáng vẻ của chàng trai không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn trả lại năm mươi tệ cho Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê cầm tiền dứt khoát rời đi, tiếp tục đi dạo ở nơi khác.

Chàng trai cũng không quá lo lắng, anh ấy ngồi lại dưới rạp sửa xe tiếp, cũng đặt cả chiếc xe cứ bị tuột xích mãi vừa rồi kia ở bên cạnh, dự định sửa xong chiếc xe trong tay này sẽ lấy chiếc kia lại chơi đùa một chút.

Ánh nắng mặt trời chiếu trên rạp dời đi, khi chạng vạng tối, bóng rạp đổ về phía đông, cô gái định mua xe vào buổi sáng kia lại trở về. Cô vẫn mang cặp sách đi bộ, trông như thể đã đi cả một ngày rất mệt mỏi vậy.

Chàng trai đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa về nhà, nhìn thấy Nguyễn Khê trở lại thì hỏi một câu: “Không tìm được sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, lên tiếng đáp: “Ừm.”

Đầu năm nay mua đồ là phiền phức nhất, hôm nay cô có thể gặp trúng cửa hàng này cũng đã coi như là may mắn rồi. Bởi vì buổi sáng vừa ra ngoài đã đụng trúng, cho nên cô nghĩ ở thành phố lớn người đầu cơ trục lợi cũng nhiều, nhưng kết quả cũng không có nhiều.

Chàng trai vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Cô cho rằng ai cũng dám làm loại chuyện này sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy không nói lời nào, cô không biết nên nói cái gì.

Chàng trai bị cô nhìn chằm chằm một hồi thì cảm thấy không được tự nhiên, dừng việc đang làm lại, ngẩng người lên dò xét cô một lượt nói: “Đầu năm nay người từ nơi khác tới cũng không nhiều, nhìn cô cũng không giống như tới thăm người thân, là đến học đại học sao?”

Nguyễn Khê vẫn trả lời đơn giản: “Ừm.”

Chàng trai gật đầu nói: “Sinh viên đại học, không tệ, tôi thi không có đậu.”

Nói xong anh ấy lại hỏi: “Cô rất cần một chiếc xe sao?”

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, vẫn là đáp: “Ừm.”

Chàng trai cười cười: “Thấy cô cũng thật sự có phần khó khăn, để làm vẻ vang cho nhân dân thủ đô chúng tôi, tôi sẽ để lại cho cô một chiếc xe tốt. Tuần sau cô qua đây lấy, lần này tuyệt đối không lừa cô không gạc cô, chuẩn bị cho cô một chiếc xe tốt. “

Vẻ mặt Nguyễn Khê lộ vẻ khác đi một chút, có hơi buông lỏng: “Thật sao?”

Chàng trai nói: “Tuần sau cô sang đây xem, nếu không tốt thì cô không lấy là được, tôi cũng sẽ không ép mua ép bán”.

Nguyễn Khê thả lỏng đồng ý: “Được, vậy tuần sau tôi lại đến.”

Nguyễn Khê đi ở bên ngoài một ngày, khi trở lại trường sắc trời cũng đã tối. Cô đến căn tin ăn cơm tối rồi trở về ký túc xá rửa mặt một phen, leo lên giường ngồi đọc sách, sau đó mệt mỏi nhét sách dưới gối đầu rồi đi ngủ.

Bởi vì nội quy của nhà trường rất nghiêm khắc, cũng bởi vì nhiều người đã rời khỏi trường rất nhiều năm, chịu nhiều tra tấn ở các nhà máy hay nông thôn, cho nên bây giờ một lần nữa lấy lại được cơ hội học tập, bọn họ đều liều mạng bổ sung lại kiến thức.

Nghiêm túc nghe giảng ở trên lớp là điều cơ bản nhất, ngoại trừ thời gian ở trên lớp, dường như thời gian còn lại tất cả mọi người cũng đều học tập. Bình thường không phải ở trong phòng tự học thì ở trong thư viện, những bạn học có tâm tư định làm chuyện khác cũng không nhiều.

Đương nhiên Nguyễn Khê là một người trong những bạn học đó.

Tất nhiên, tâm tư của cô không phải dùng vào chuyện những chuyện như yêu đương bị cấm đoán rõ ràng trong quy định của trường học, mà là khi có thời gian thì ra ngoài để tìm hiểu tình hình xã hội bên ngoài. Chú ý đến xu hướng ở bên ngoài từng giờ từng phút, chuẩn bị cho những việc muốn làm trong tương lai.

Vào ngày chủ nhật thứ hai sau khi lên đại học, cô vẫn không ở trong ký túc xá cũng không đến thư viện để đọc sách.

Ăn xong bữa sáng, cô đeo cặp sách đi tìm cửa hàng sửa xe mà cô đã ghé vào tuần trước.

Chàng trai kia vẫn mặc đồng phục màu xanh da trời. Khi thấy cô vào cửa hàng, anh ấy còn lên tiếng chào hỏi cô trước. Sau đó anh ấy từ dưới rạp đứng dậy đi vào cửa hàng, dắt một chiếc xe trông như mới khoảng tám mươi phần trăm, sơn màu đen bóng từ trong cửa hàng ra.

Chàng trai trực tiếp dắt xe đến trước mặt Nguyễn Khê, cũng không nhiều lời, dựng thẳng ngón cái và ngón trỏ lên: “Chiếc xe này tôi đã giữ lại cho cô một tuần rồi, tất cả các bộ phận đều tốt, lấy cô tám mươi.”

Đã bị lừa một lần đương nhiên phải cẩn thận, Nguyễn Khê nhìn anh ấy nói: “Tôi muốn đạp thử.”

Chàng trai ngược lại rất hào phóng, trực tiếp đưa xe cho cô: “Đạp đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận