Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 420: Sắp xếp trồng cỏ lác.

Trời đã khuya, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Trong khu vực đầm lầy hoang sơ chưa được khai phá, Tống Đàm muốn giở chút “thủ đoạn” cũng không phải là chuyện khó khăn.

Nhưng cô không vội.

Mở điện thoại ra, cô liền tra Google ngay tại chỗ để tìm hiểu năng suất trung bình của cỏ lác trên mỗi mẫu, cũng như chiều dài lý tưởng khi thu hoạch… Sau đó, cô mới thản nhiên duỗi tay ra.

Dù sao thì… cô cũng chưa từng trồng loại này bao giờ mà!

Ánh trăng lặng lẽ rải xuống từ bầu trời, xung quanh những dải ngân hà lấp lánh hiện ra mờ ảo. Bầu trời đêm mùa hè yên tĩnh đến mức khiến lòng người mê đắm.

Trong làn gió nhẹ, đám cỏ lác trong ruộng bắt đầu mọc lên nhanh chóng.

Những bộ rễ dài ngoằng lặng lẽ bò dọc trong lòng đất, hút lấy dưỡng chất qua từng mạch đất nhỏ bé.

Trong không khí, một loại chất kỳ lạ mà chẳng ai diễn tả được rõ ràng đang nâng đỡ những chiếc lá xanh, khiến chúng càng thêm mượt mà, óng ánh với những giọt sương li ti đọng lại.

Cơn gió đêm khẽ thổi qua, khiến từng giọt sương rung rinh rơi xuống, tạo thành tiếng “tinh tang” nhẹ nhàng.

Linh khí từ lòng đất và không trung thẩm thấu không một tiếng động. Dù đất đai không bị khai thác quá mức, những chỗ trống vẫn mọc lên từng bụi cỏ non xanh mướt.

Chúng bắt đầu lớn dần, vươn mình…

Cho đến khi một đám mây đen lững lờ che khuất ánh trăng, Tống Đàm mới từ từ thu tay lại và mở mắt.

Trước mặt cô là một cánh đồng cỏ xanh mướt, đám cỏ lác cao thấp không đều, mang vẻ mọc tự nhiên của vùng đất hoang.

Thao Dang

Nhưng màu xanh tươi sáng ấy, cùng hương thơm đặc trưng của cỏ, đủ khiến người ta cảm thấy mát mẻ trong đêm hè oi ả này.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi quay người trở về.

Vượt qua núi non gập ghềnh, Tống Đàm lại nghĩ đến việc đất đai rộng như thế, trong nhà nuôi thêm vài chục con c.h.ó cũng không ổn. Vẫn phải lắp thêm camera giám sát.

Chậc, tiền đâu chứ.

Khi mới trở về, cô nghĩ chỉ cần trồng vài thứ đủ ăn, tiện thể kiếm chút tiền lẻ là được.

Sau đó lại nhận ra, ồ, kiếm được tiền rồi, nhưng cũng mệt, phải trả tiền thuê người làm.

Rồi dần dần, ăn no rồi lại muốn ăn ngon hơn…

Đêm khuya, cô nhận ra lòng tham của mình… Nhưng, có thể trách cô được sao? Ai bảo đồ ăn ngon lại nhiều như vậy chứ!

---

Sáng sớm hôm sau, chưa kịp ăn sáng, Tống Hữu Đức đã vội vã leo lên chiếc xe máy điện, rồi gọi Tống Đàm lên ngồi ghế sau “cao quý”.

Xe lao vun vút, men theo con đường mòn vượt qua đồi núi, rồi ông lấy cây tre và liềm để phát quang những bụi cây và cỏ dại chắn đường. Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy khu vực đầm lầy xanh mướt dưới chân núi.

Những vũng nước lớn nhỏ ẩn mình trong đám cỏ. Dù là người nông dân nhiều kinh nghiệm như ông cũng không dám giẫm bừa vào. Ông cầm cây tre đẩy sang hai bên, nhìn đám cỏ lác mọc um tùm và dài vừa phải, ánh mắt lấp lánh đầy phấn khích.

"Bao năm nay rồi, sao giờ mới phát hiện ra chỗ tốt như này nhỉ? Coi này, cỏ mọc tốt ghê chưa!"

Ông lại ngước lên nhìn bầu trời.

“Dự báo hai hôm nữa mưa, phải nhanh chóng thu hoạch! Mưa nhiều là dễ bị đốm đen hoặc sâu bệnh lắm.”

Ông vừa kéo một bụi cỏ lại gần vừa nói: “Cũng may là ông không giống con, cứ lần lữa mãi. Cỏ này dài vừa đủ rồi. Phơi thêm vài ngày nữa là già, ngả màu vàng.”

“Đến lúc đó mà đan chiếu thì màu không đẹp đâu.”

Trong lời nói của ông, ý chung quy vẫn chỉ có một: Nhanh, nhanh, nhanh!

Tống Đàm: …

Cô thở dài một hơi: “Thôi được rồi ạ, vậy giờ mình về xem ai giúp mình đi cắt cỏ nhé?”

“Đi đi đi!”

Tống Hữu Đức không thèm quay đầu lại, nhảy thẳng lên chiếc xe máy điện của mình: “Phải làm gấp, ước chừng có hai mẫu đất, cố gắng một ngày là cắt xong!”

“Phải gọi thêm vài người nữa!”

Ông trong lòng tính toán lạch cạch: “Hôm nay cắt xong phơi nắng, mai phơi thêm một ngày, mốt phơi tiếp một lần nữa là xong.”

Dự báo nói ngày kia sẽ có mưa, mưa có rơi thật không thì không biết, nhưng chắc chắn phải tranh thủ thu dọn trước đã.

“Nếu trời mưa thì cũng chẳng sao, ông ở nhà đan chiếu cỏ, vừa hay luôn!”

Ông tưởng tượng đến tương lai, không nhịn được mà khe khẽ ngâm nga, khóe mắt đuôi mày đều là niềm vui.

Nhưng rất nhanh sau đó, ông quay đầu lại hỏi một câu chí mạng:

“À đúng rồi, Đàm Đàm, chiếu cỏ này mình bán bao nhiêu tiền một cái? Rẻ quá thì ông không làm đâu đấy!”

Ông nhớ hồi trước Tống Đàm học cấp ba ở nội trú mua chiếu cỏ mất 10 tệ một cái. Nếu chiếu ông đan mà cũng có 10 tệ, thì đánh c.h.ế.t ông cũng không làm!

Giá cả thì Tống Đàm đã tính sẵn rồi.

“Đừng vội, đợi chúng ta nằm thử xem thế nào rồi định giá. Yên tâm, chắc chắn không rẻ đâu ạ.”

Tống Hữu Đức trợn mắt: “Sao con còn muốn nữa? Trước kia đan cho Kiều Kiều chẳng phải cũng đan luôn cho mấy đứa rồi à?”

“Ông còn nói!”

Tống Đàm lườm sau lưng ông: “Ông nội, ông không thể thiên vị đâu nhé! Của Kiều Kiều là cả một tấm chiếu đàng hoàng, vừa dày vừa chắc, đến tụi con thì chỉ được một mét ngang!”

Hơn nữa, còn thưa thớt rõ ràng so với của Kiều Kiều.

Chiếu của Kiều Kiều kín đến mức gió chẳng lùa qua được, còn của tụi cô thì lưa thưa thấy cả bóng nắng, vừa mỏng vừa hẹp, trải lên giường đủ một người nằm mà không lật qua lật lại được…

Hừ, không thèm nằm!

“Tụi con cứ dùng vải thô cũ mà trải đi!”

“Chuyện này đâu phải lỗi của ông?” Ông lão hùng hồn cãi lại: “Hôm đó con chỉ cắt có hai nắm cỏ lác, không nói sớm là chỗ này còn nữa, ông còn tưởng trong làng chỉ có ngần ấy thôi! Keo kiệt lắm mới miễn cưỡng đan ra mấy cái đấy, ông không tính toán chắc? Vậy mà con còn không vui nữa hả…”

Tống Đàm: …

“Con không biết đâu! Dù sao thì chỗ này cũng có nhiều cỏ như vậy, lại do con phát hiện ra, ông phải đan cho con thêm một cái thật đẹp trước!”

Tống Hữu Đức tỏ vẻ không tình nguyện: “Mỗi đứa con cũng một cái nữa hả? Hè sắp qua rồi, có làm ra tiền đâu…”

Này nhé, sắp tháng Bảy rồi, làm cả ngày cả đêm thì cũng chỉ đan xong một tấm, thời gian gấp lắm!

Tống Đàm há miệng, vừa định nói gì đó thì bỗng nghe Tống Hữu Đức đột nhiên lại phấn chấn hẳn lên:

“Nhưng mà cũng không sao, mấy lão đánh bài với ông trước kia, đan chiếu cỏ đan cả giỏ tre đều là tay nghề lão luyện. À, vậy đan chiếu tre luôn không? Làm chung một thể đi?”

“Để ông gọi bọn họ đến nhà, chia cỏ cho họ, một tấm chiếu thì ông trả bao nhiêu đây…”

Trả bao nhiêu mới được nhỉ?

Tống Hữu Đức vừa nghĩ đến tiền thì lại tiếc rẻ.

Nhưng mấy ông bạn già, nếu chỉ cho 10 tệ thì hơi ít, rẻ quá không ai chịu làm cho tử tế.

Mà cho nhiều quá, lỡ bán ra chỉ được ba mươi, năm mươi tệ một cái, vậy ông kiếm được bao nhiêu chứ?

Tống Đàm… Có thể thấy được rằng, bản chất tư bản chủ nghĩa đã khắc sâu vào trong cốt tủy nhà họ Tống rồi.

Cô cười thoải mái: “Đan hết, đan hết đi, ông nội đừng nghĩ nhiều, mau về ăn sáng rồi còn đi gọi người nữa!”

“Nếu không lát nữa mặt trời lên, làm việc không nổi đâu.”

“Phải đó!”

Ông lão lập tức quên mất chuyện vừa tính toán, bây giờ lại tự mình cân nhắc: “Cắt cỏ ít nhất cũng cần năm sáu người, đất trũng làm việc không dễ đâu.”

“Cha con và ông phụ trách chở cỏ. Ồ đúng rồi, còn phải gọi thêm hai người giúp ông băm cỏ nữa…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận