Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 403: Người lao động, tinh thần làm việc.

Phải nói thật, Tống Đàm làm kinh doanh quả là không được khéo lắm.

Người ta bán trà, nhất là loại trà Mao Tiêm, thấy đông khách tới, đầu tiên chẳng cần nói nhiều, lấy ngay cốc thủy tinh rửa sạch bóng loáng, pha thử từng loại trà nhà mình để khoe một chút.

Hình dáng, màu sắc, vị trà, hương trà...

Nếu ít người thì mời uống trực tiếp, đông người thì chia từng cốc nhỏ để nếm thử... Đi qua các cửa hàng trà gần đó mà xem, hầu như ai cũng làm thế!

Nhưng đến lượt Tống Đàm, mọi người mỗi người cầm một cái cốc giấy dùng một lần, bên trong chỉ có mấy lá trà già vàng úa. Chờ đến khi mọi người bắt đầu tụ tập thành từng nhóm nhỏ chờ thử trà, cô mới chịu "đau lòng" pha một ly Mao Tiêm xịn để mời.

Điều hài hước nhất là, đám bạn học cũ còn nghĩ rằng Tống Đàm đang "vung tay quá trán"!

Nói thế chứ, marketing còn chưa kết thúc, nhưng hiệu quả tẩy não đã thành công rực rỡ.

Cuối cùng hơn hai mươi người, cô bán được 11 cân trà. Trong đó, mấy vị mua theo cân đích thị là các chú, các cô trung niên, không ngoài dự đoán!

Còn Ngô Thiến Thiến, cô nàng đáng thương lúc nào cũng khoe giàu, nay đã trắng tay. Trà có thơm đến đâu, cô ta cũng chẳng còn xu nào để mua!

Thế là Ngô Thiến Thiến bị Tống Đàm lờ đi một cách tự nhiên.

Tống Đàm tính toán — Ôi trời ơi, doanh thu hôm nay sắp đạt 200.000 tệ rồi!

Cô thở phào nhẹ nhõm, quyết định tối nay kiểu gì cũng phải bán thêm vài hũ tương t.hịt bò ớt xanh để làm tròn con số!

---

Trong lúc đó, ở trên lầu, Kiều Kiều cứ nhìn Ngô Lôi chằm chằm, một lần, hai lần, rồi ba lần...

“Nhìn gì vậy?” Ngô Lôi buồn bực hỏi.

Bây giờ mọi người đã ăn uống no nê, Tần Quân và Trương Yến Bình đang ngồi soát lại số liệu bán hàng trên mạng, tiện thể chỉnh sửa câu từ quảng cáo trà theo yêu cầu của Tống Đàm.

Còn Ngô Lôi, mệt mỏi sau bữa trưa, nằm dài trên sofa, tỏ vẻ không vui.

Thế mà... Kiều Kiều cứ nhìn anh.

Sau một hồi do dự, Kiều Kiều mới mở miệng: “Anh Lôi Lôi, anh đi làm về mà không tắm rửa, thay đồ đã nằm lên sofa, thì tháng này anh phải tháo lớp bọc sofa ra giặt sạch đó nhé.”

Ngô Lôi!!!

Anh ta như bị ai đ.ấ.m một cú, đứng bật dậy, và đúng thật, trên chiếc sofa màu xám kem có dính vết bùn từ ruộng lúa...

Còn dính cả một hạt lúa!

Giây phút đó, Ngô Lôi hoàn toàn cạn lời.

Biết nói gì đây?

Trước khi đến đây, nỗi buồn lớn nhất của anh ta là ba mẹ không ủng hộ việc anh ta mua nhà, anh ta đã hạ quyết tâm phải mang đến cho Lệ Lệ một cuộc sống tốt hơn!

Hồi nhỏ, ở nhà cô út, anh ta chỉ ăn với ngủ, chơi bời, chẳng phải làm gì cả.

Giờ lớn rồi, những việc trong khả năng thì nên giúp một tay, Ngô Lôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, mấy người này... dường như rất nghiêm túc!

Vừa bước vào cửa đã bắt đi gặt lúa, trưa ăn hai món đơn giản, nằm lên sofa thì bị đòi tháo bọc ra giặt...

Anh ta đâu phải đến đây để làm khách!

Anh ta, đúng là một công nhân!!

Nhận thức này còn tổn thương hơn việc phải giặt sofa, Ngô Lôi lập tức mất hết sức lực, ngồi phịch xuống sofa.

Sau đó, anh ta nhìn Kiều Kiều: “Em sáng nay cũng đi gặt lúa mà? Em không thấy mệt sao?”

Kiều Kiều không những không mệt, mà trông còn khỏe như vâm! Gương mặt trắng trẻo của cậu chỉ có hai má hơi đỏ lên vì nắng, nhưng không hề uể oải.

Đôi mắt Kiều Kiều sáng lấp lánh, như chứa đựng cả một kho sức sống.

Cậu suy nghĩ một chút rồi bắt đầu đếm trên đầu ngón tay:

"Em vốn dĩ phải làm việc mà, phải cho heo, gà ăn, còn phải chăm Đại Vương, Đại Bảo, Đại Bạch nữa. Ngoài ra, còn phải giúp nấu ăn, ra vườn hái rau."

"Nhưng hôm nay có anh Lôi Lôi đây, mấy việc đó cha mẹ với ông bà nội làm hết rồi. Em chỉ cần gặt lúa với livestream thôi, nhẹ nhàng lắm!"

Nói xong, cậu bé dang tay ra:

"Anh Lôi Lôi, anh nhất định phải làm việc thật chăm chỉ kiếm tiền đấy! Tuy anh có áp lực, nhưng em cũng vậy mà! Tương lai của Đại Vương và cả nhà đang đè trên vai em đó!"

"Nếu em không kiếm thêm chút tiền, tụi nó sẽ không có đồ ăn đâu!"

Ngô Lôi: …

Đúng lúc này, Tần Quân đẩy cửa bước ra, nghe xong chỉ biết lắc đầu bất lực: lời này thỉnh thoảng nói thì được, nhưng không thể là suy nghĩ cố định.

"Kiều Kiều."

Tần Quân gọi cậu:

"Lại đây, chúng ta học cách tính lương, nhân tiện học cách dùng lương của em để nuôi lũ cún, được không?"

"Được ạ! Được ạ!!!"

Kiều Kiều gật đầu lia lịa, rất nhanh đã học cách tra giá thức ăn hạt cho c.h.ó và các loại t.hịt dưới sự hướng dẫn của Tần Quân...

Ngô Lôi, người học kém…

Thôi bỏ đi, cuộc đời làm công không có tương lai.

"Hu hu hu Lệ Lệ, giờ chỉ có em là chỗ dựa tinh thần của anh thôi!"

Một năm sau, anh nhất định sẽ lột xác, cầm số tiền cọc mà cha anh cho, mua được căn hộ đáng đồng tiền nhất ở Ninh Thành!

Lúc đó hai người cùng nhau trả nợ, không chia rạch ròi… thật là lãng mạn biết bao!

Sau khi ồn ào chán chê ở trên tầng, thời gian nghỉ trưa đã trôi qua.

Các bạn học ai nấy đều tinh thần phấn chấn, bụng cũng không còn no căng nữa. Nghĩ đến số tiền vừa tiêu lúc nãy, khi cầm điện thoại, tay ai cũng hơi run rẩy.

Chỉ có hai bác gái là giữ được sự bình tĩnh, đùa à, họ còn mua cả đệm massage xa xỉ, công nghệ tiên tiến, mỗi cái giá 17.000 tệ cơ mà!

Nghe được chuyện khi đi ngang qua, Tống Đàm không khỏi kinh ngạc!

Đúng là đã "giữ hình tượng" thật à?!

Vậy thì…

"Mọi người nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu ổn rồi thì chúng ta ra đồng tiếp thôi. Qua ba giờ chiều thì chỗ cây to bên cạnh sẽ có bóng mát."

"Được! Được!" Các bạn học cười đùa: "Vẫn gặt lúa nữa à? Tôi không làm nổi đâu."

Tống Đàm cũng cười:

"Ối dào, các cậu mà cũng gọi là gặt lúa hả? Rõ ràng là đang phá hoại... Yên tâm, đã hứa là tối sẽ nấu cơm gạo mới cho mọi người ăn, giờ phải đi tuốt và xay vỏ lúa chứ."

Các bạn nhớ lại cảnh cánh đồng khi nãy lúa nghiêng ngả tứ tung, rồi lại nghĩ đến khi người ta gặt thì thẳng hàng ngay ngắn, không khỏi xấu hổ.

"Khụ!" Đúng lúc này, lớp trưởng da mặt dày lên tiếng:

"Sao lại nói là phá hoại? Chúng tôi đi là để trải nghiệm thực tế mà."

"Được thôi! Các ‘lãnh đạo’ đi trải nghiệm, còn không mau mang lúa lên máy tuốt đi!"

Chiếc máy tuốt lúa này cũng có tuổi rồi.

Mấy năm nay trong làng không ai trồng lúa, may mà Tống Hữu Đức nhớ được, hỏi thăm mấy nhà thì mượn được. Các bạn học lại được dịp mở rộng tầm mắt.

Lớp trưởng hăm hở muốn bỏ lúa vào máy, nhưng bị Tống Đàm ngăn lại:

"Đừng vội. Lúa phải phơi khô mới tuốt vỏ được. Cậu mà làm bừa, tối nay không có cơm đâu."

Thao Dang

Lớp trưởng im bặt.

Một lúc sau, tính tò mò lại nổi lên:

"Không đúng, cậu nói lúa phải phơi thì mới tuốt được, mà nửa ngày đã khô sao? Tối nay tụi mình ăn được à?"

Tống Đàm đã nghĩ trước vấn đề này:

"Yên tâm. Chút nữa mọi người lấy mấy tấm bạt nhựa trải ra bờ ruộng, mỗi người chọn một bó lúa, lên bạt mà lắc."

"Tôi biết! Tôi biết!" Có người hào hứng đáp: "Lắc xong còn phải đập, để lúa nhanh rụng đúng không?"

Về nguyên tắc thì đúng…

Bạn cần đăng nhập để bình luận