Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 381: Dự tính của Ngô Lôi.

Mợ cả nói đến đây cũng không biết phải nói gì thêm.

Bà thở dài:

"Con nói xem, dù mợ có không thích cô gái tên Lệ Lệ đó đi nữa, nhưng người ta ít nhất cũng hiểu rằng cưới xin không phải chỉ cần nói mồm là xong. Mong muốn có một căn nhà trước khi cưới cũng chẳng sai. Vợ chồng mợ vốn cũng định gom tiền mua cho thằng Lôi Lôi một căn nhà rồi."

Điều làm bà tức giận là tư tưởng quá ư non nớt của Ngô Lôi.

Một là không có năng lực mà cứ thích làm "đầu to tỏi lớn", không tự biết điều kiện nhà mình thế nào hay sao? Lẽ ra phải sớm hiểu là không thể mua nổi nhà ở Ninh Thành!

Nếu thật lòng muốn sống tốt với Lệ Lệ, thì hoàn toàn có thể chọn quay về quê sống mà. Theo bà được biết, quê Lệ Lệ cũng không phải ở Ninh Thành.

Hai là làm người chẳng có trách nhiệm gì cả!

Ban đầu đòi mua đứt, không mua đứt được lại đòi trả góp. Trả góp xong thì ngày tháng của bản thân và cha mẹ phải sống sao, chẳng hề nghĩ đến.

Nói lui một bước, dù cho con trai thật lòng yêu Lệ Lệ đi nữa, thì tính xem đám cưới làm thế nào? Tốn bao nhiêu tiền? Đưa bao nhiêu sính lễ… trong lòng có kế hoạch gì không?

Chẳng có gì cả, chỉ biết ép từng bước lên ông bà già trong nhà... Nếu bây giờ không để nó tỉnh ngộ, thật sự là nuôi con uổng phí rồi.

Nhưng nỗi lòng của mợ cả, Ngô Lôi lại chẳng thể cảm nhận được.

Anh ta chỉ nghĩ mình không muốn vì "năm đấu gạo" mà phải khom lưng.

Dù sao trong mắt anh ta, mua nhà thì cứ mua nhà, sao phải kèm thêm yêu cầu vô lý thế này?

Bây giờ tìm việc cho sinh viên tốt nghiệp đại học khó khăn biết bao! Anh ta vất vả lắm mới có công việc ổn định, vậy mà giờ lại bắt anh ta nghỉ việc về quê làm nông một năm, mỗi tháng kiếm được hai, ba ngàn tệ... Trời đất, giờ làm phục vụ thôi cũng kiếm được ba ngàn tệ rồi!

Anh ta cũng chẳng nghĩ xem làm nông có hợp với mình không, chỉ lo rằng Lệ Lệ hiện giờ sự nghiệp đang tụt dốc, nếu không ở đây bên cạnh cô ta, thì một cô gái yếu đuối như thế biết vượt qua thế nào?

Huống chi là còn làm cho Tống Đàm…

Không phải anh ta nói, nhưng cô em họ Tống Đàm này đúng là giỏi quá mức. Lần trước sự nghiệp Lệ Lệ lao đao, chẳng phải cũng là vì bị làm phiền ở nhà Tống Đàm hay sao?

Chính vì những lý do đó, anh ta không muốn mềm lòng với mợ cả.

"Mẹ, yêu cầu này của mẹ thật không có lý. Mẹ nhìn người khác xem, kể cả trong làng mình, ai mà không kiếm tiền để con cái dựng vợ gả chồng?"

"Mua nhà là chuyện tốt, mẹ không thể vì vậy mà bắt con nghỉ việc."

Điều anh ta không nói ra là: Nhà người ta còn sẵn sàng vay tiền để mua nhà cho con, mẹ mình thì hay rồi, vay tiền không nhắc đến, tiền nhà có sẵn cũng không chịu bỏ ra...

Thật đúng là.

Anh ta biết số tiền mình đòi hơi nhiều, nhưng giá nhà ở Ninh Thành không giảm, anh ta có cách nào chứ?

Thao Dang

Hơn nữa, em gái Ngô Linh bây giờ vẫn còn học đại học, sắp ra trường đi làm rồi, chẳng tốn mấy đồng, cần gì phải bó buộc như vậy?

Nhưng…

Bất kể lý do anh ta nói có hoa mỹ thế nào, mợ cả chỉ cắn c.h.ặ.t một câu:

"Muốn nhà à? Được, sang nhà cô út Ngô Lan làm một năm, nghe lời Tống Đàm. Bao giờ con chịu đi, năm sau mẹ sẽ trả tiền đặt cọc mua nhà cho."

"Nếu không đi, thì con cứ từ từ mà phấn đấu, nhà người khác có người sẵn sàng bán hết gia tài vì con trai, cũng có người không cho một xu nào, mẹ con đây cả hai cách đều làm được. Tự con quyết định đi."

Ngô Lôi thật sự hết cách.

Anh ta không muốn về cái làng nhỏ đó, nhưng cũng thật lòng muốn cùng Lệ Lệ cố gắng.

Thế nhưng khi đem chuyện này kể với Chu Lệ, cô ta lại lau nước mắt, dịu dàng nói:

"Lôi Lôi, hay là anh cứ nghe lời đi."

"Thật ra bác gái đã không ưa em rồi, cố ý muốn chia rẽ hai đứa mình. Nếu anh cứ cãi nhau với bác gái... Anh xem, em đâu phải vì muốn cái nhà của anh, nhà anh mua cũng không ghi tên em mà... chỉ là ở thành phố lớn, điều kiện y tế, giáo dục cũng tốt hơn, là suy nghĩ cho sau này thôi... Bác gái không thích em, đây là hiểu lầm rồi..."

"Nếu anh không chịu về, sau này hai đứa mình... sau này... Lôi Lôi, cưới xin là chuyện của hai gia đình mà..."

Cô ta bật khóc.

Nhờ có lời khuyên chân thành của Chu Lệ, cuối cùng Ngô Lôi cũng nặng nề gật đầu, rồi với tâm trạng đầy bi tráng, anh bước lên con đường trở về quê nhà.

...

Lúc này, Tống Đàm cũng đang lái chiếc bán tải của mình, thùng xe chất đầy rơm và dưa hấu, háo hức chuẩn bị đến tham dự buổi họp lớp.

Nhà hàng nông thôn được chọn có tên là Lý Trại Phạn Trang, một khu trang viên ngoại ô Vân Thành được cải tạo lại, đầu tư không ít tiền. Nghe nói nơi đây có núi, có nước, có cả đồng ruộng, mọi người đều tranh thủ đến sớm.

Nhưng với Tống Đàm, những thứ này quê cô đầy rẫy, chẳng có gì đáng để cô phải trầm trồ, nên mãi đến hơn 4 giờ cô mới lái xe đến.

Đến nơi vừa nhìn thấy, ôi trời!

Lớp trưởng nói có hơn 20 bạn học, dẫn theo chưa đến 10 người thân, cô còn hy vọng nhóm 30 người này sẽ là khách hàng tiềm năng.

Không ngờ 10 người thân đi kèm hầu hết là trẻ nhỏ. Đứa lớn nhất 5 tuổi, nhỏ nhất mới 1 tuổi rưỡi...

Tống Đàm: ...

Nhẩm tính lại tuổi mình, năm nay cô mới 23, dù bạn học không cùng tuổi, thì cũng chỉ lớn hơn cô một hai tuổi, thế mà đã vội kết hôn nhanh vậy!

Vừa thấy cô đến, các bạn học đều ngạc nhiên reo lên:

“Tống Đàm?! Trời ơi, Tống Đàm, bây giờ trông cậu đẹp quá vậy?”

“Trời đất ơi! Tôi cứ nghĩ hồi đi học cậu đã xinh rồi, không ngờ bây giờ còn xinh hơn thế này…”

“Tống Đàm, da cậu đẹp thật, thường ngày dùng mỹ phẩm gì thế?”

“Ngô Thiến Thiến nói bây giờ cậu ở nhà bán rau gì đó, da cậu có phải do ăn rau nhà trồng, loại không có hại, hoàn toàn hữu cơ ấy không?”

“Tống Đàm, cậu có người yêu chưa? Tôi có ông anh họ điều kiện khá tốt…”

Mọi người xúm lại, người nói người cười, rộn ràng hết sức.

Thật ra sau nhiều năm, Tống Đàm không còn nhớ hết tên bạn học cấp ba, may mà trong nhóm lớp có ghi chú và một số hình đại diện, cô dựa vào trí nhớ mà nhận diện từng người.

Những ai thực sự không nhận ra, cô cũng không ngần ngại cười, lấy điện thoại hỏi thăm, mọi người cũng không ngại gì.

Các bạn nữ đã vậy, các bạn nam còn sôi nổi hơn.

Một bạn nam thở dài: “Cậu xinh thế này, tôi muốn mặt dày đề nghị hai đứa mình tìm hiểu nhau mà cũng ngại quá…”

Tống Đàm cười lớn: “Tìm hiểu thì không vấn đề gì, tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi đơn giản lắm, chỉ cần làm việc nhanh nhẹn là được.”

“Nếu cậu thật sự có ý, về nhà giúp tôi gặt lúa xem sao?”

Bạn nam trầm ngâm nhìn cô: “Gặt xong lúa chắc còn phải nhổ lạc, bẻ ngô?”

Trên mạng hay có mấy câu chuyện kiểu này, không ngờ Tống Đàm cũng hài hước thế.

Thật ra Tống Đàm nói thật đó haha.

Nhưng nhờ thế mà mọi người trở nên thoải mái hơn.

Nhìn mấy đứa trẻ trắng trẻo, ăn mặc đáng yêu trong tay các bạn học, nở nụ cười ngọt ngào với cô và gọi “A ba a ba”, Tống Đàm cũng không nhịn được cười đáp lại, khiến mấy đứa nhỏ càng hớn hở, cười khanh khách.

Các bạn nữ thì vô cùng ghen tị: “Xinh đẹp đúng là có lợi thế. Cậu xem bọn trẻ thích cậu thế nào!”

Tống Đàm thì hiểu rõ, bọn trẻ thích, đâu phải là vì khuôn mặt của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận