Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 337: Làm nông dựa vào điều gì?

Chiếc xe bán tải từ từ chạy trên con đường núi, Tống Đàm cẩn thận cầm lái. Kiều Kiều đeo một túi vải trước, bên trong có 4 trái dưa chuột đã rửa sạch cùng hai chai nước lớn.

“Chúng ta sắp đến nơi rồi. Có thể thử dưa nhé.”

Ngoài dây an toàn trước ngực, cậu nhóc còn đeo thêm một chiếc dây thun da kiểu cũ, kéo chéo từ vai xuống hông, buộc thành một nút thắt chắc chắn. Trước n.g.ự.c cậu là một con Ultraman đồ chơi cao cả mét, cậu không thể mang nó sau lưng được, đành ôm phía trước.

Nhìn từ xa, dáng vẻ cậu trông như một anh hùng ôm kiếm báu, rất oai phong lẫm liệt.

Bất thình lình, xe chao đảo vì ổ gà.

“Chị ơi, dưa hấu của mình có bị nứt không vậy?” Kiều Kiều lo lắng quay lại hỏi.

“Không sao đâu.” Tống Đàm dịu dàng trấn an. “Chẳng phải em đã lót rất nhiều rơm bên dưới rồi sao? Êm lắm mà.”

Đống rơm ấy là của năm ngoái, từ nhà bác cả mang về. Đến giờ rơm cũng đã cạn dần vì sử dụng cho chuồng lợn, chuồng gà, và ổ chó. Lần này phải gom thêm một phần để chở dưa hấu, thành ra còn lại không bao nhiêu.

Dẫu vậy, Tống Đàm vẫn không lo lắng lắm, vì ruộng lúa ngoài kia cũng sắp chín rồi, có thể kịp thời thu hoạch đợt rơm mới. Mọi thứ vẫn khá hợp lý.

“Nhưng mà trên đống dưa phía trên không có lót rơm, lỡ bị nứt thì làm sao?” Kiều Kiều vẫn lo lắng.

“Không sao đâu.” Tống Đàm đáp với giọng điệu kiên nhẫn hơn, bởi cô biết bán dưa lần này sẽ có thêm khoản thu nhập kha khá. “Ngay cả khi dưa bị nứt, chúng ta cũng có thể đưa ra chợ, cho mọi người thử xem liệu dưa này có xứng đáng hay không.”

“Nhưng, nhưng…”

Kiều Kiều ôm chặt con Ultraman trong lòng, giọng đầy lo lắng, “Nếu vậy thì có phải mình sẽ lỗ không? Xây nhà cần rất nhiều tiền mà, đúng không chị?”

Ôi trời, cậu nhóc bắt đầu biết lo rồi đấy!

Tống Đàm dịu dàng an ủi: “Không đâu.”

“Em nghĩ xem, lúc mình bán rau ở chợ, các cô dì có phải rất thích em không? Nếu dưa hấu có bị nứt, cứ coi như Kiều Kiều mời mọi người nếm thử một miếng thôi, em có ngại không?”

Nghe thế, Kiều Kiều thấy cũng có lý, bèn im lặng trở lại.

Tống Đàm cẩn thận tránh một ổ gà nữa, trong lòng chợt thở dài.

Bí thư thôn Tiểu Chúc luôn nói phải phát triển nông thôn, nhưng trước khi phát triển, có thể nghĩ cách xin ít kinh phí để sửa đường trước không? Đường xá thế này, vận chuyển dưa hấu thôi cũng thấy bất an, còn nói gì đến chuyện phát triển!

Dẫu vậy, cô chỉ thở dài, thừa hiểu rằng không có dự án khả thi thì xin kinh phí đâu phải chuyện dễ. Không trách được họ cứ thúc giục cô phải làm lớn mạnh hơn.

May thay, con đường gồ ghề cũng không dài. Chưa đầy nửa tiếng sau, họ đã ra đến đường lớn, xe chạy êm hơn nhiều.

Chiếc xe bán tải rú lên, chạy thẳng về phía thành phố.

---

Trong chợ lớn ven sông, giữa cái nóng oi ả, những người bán rau vừa bày sạp. Theo lẽ thường, giờ này chợ còn vắng khách, nhưng bên vệ đường đã bắt đầu tụ tập thành những đám đông nhỏ.

Lão Triệu – người bán rau – cũng đứng trong đám đông. Ông vừa đi tới đi lui vừa ngó nghiêng, cuối cùng bị ông chủ sạp hàng đồ ăn sẵn gọi lại:

“Lão Triệu, chiều nay đồ của ông bán hết rồi mà? Sao giờ còn lang thang ở chợ? Hay tính đổi sang sạp khác?”

“Không đời nào.”

Lão Triệu cười đắc ý: “Cái sạp nhỏ của tôi tuy chẳng đáng chú ý, nhưng sau lưng có chỗ đậu ô tô, phía trước lại có khoảng trống đậu xe máy. Quá hợp với kiểu làm nửa ngày nghỉ nửa ngày như tôi!”

Khách tới mua đồ, cứ gói lấy xong là đi ngay, chẳng phải mặc cả hay đôi co, thời gian còn lại tha hồ mà rảnh rỗi.

Cuộc sống thế này đúng là thoải mái hết chỗ nói.

“Thế giờ ông lang thang làm gì, không nóng à?” Ông chủ hàng đồ ăn sẵn tò mò.

“Nóng thì nóng chứ sao nữa.” Lão Triệu cười: “Cô gái bán rau lần trước, chiều nay sẽ đến đây bán dưa hấu. Tôi đặt trước 10 trái rồi. Đem xe đẩy ra đây, tối mang về cho ông bà già nhà tôi và cả nhà vợ mỗi bên hai trái.”

Hóa ra là vậy!

Ông chủ quầy đồ ăn sẵn hít sâu một hơi, rồi nói:

“Ông đúng là hào phóng thật đấy! Đồ cô gái nhỏ bán đâu có rẻ. Dưa hấu này bao nhiêu tiền một cân? Ông biết dưa hấu loại tốt ở cửa hàng dưới lầu tôi giá bao nhiêu không? 8 đồng 8 một cân đấy!”

Ông ta hậm hực nói tiếp:

“Tôi ăn nổi chắc! Đợi vài hôm nữa, mấy quầy vỉa hè bán hai đồng một cân đầy ra đấy!”

Lão Triệu:...

Nếu cứ nói kiểu này, câu chuyện chẳng thể nào tiếp tục được.

Lão Triệu đành làm như không có chuyện gì, thản nhiên đáp:

“20 tệ.”

Ông chủ quầy đồ ăn sẵn ngẩn ra:

“20 tệ một trái? Vậy cũng không đắt.”

Ông ta bắt đầu động lòng. Dù gì thì người ta làm ăn tốt như vậy, ông ta cũng muốn thử xem ngon lành đến mức nào.

Nhưng...

Nhìn ánh mắt lảng tránh của lão Triệu, trong đầu ông ta bỗng "bốp" một tiếng, một ý nghĩ kinh khủng nảy ra:

“Không lẽ là 20 tệ một cân?”

Lão Triệu gượng cười khô khốc:

“Giá ưu đãi ra mắt, thật ra cũng khá hợp lý mà!”

Lão Triệu cũng thấy đau lòng. Nhưng nghĩ đến những ngày qua, bữa nào trong nhà cũng chỉ toàn rau củ.

Nghĩ mà xem, kiếm tiền để làm gì? Chẳng phải để hưởng thụ hay sao?

Lão Triệu đã tự mình an ủi, nhưng ông chủ quầy đồ ăn sẵn thì không.

Ông ta bán đồ ăn sẵn hơn chục năm nay rồi, từng nào đã ăn dưa hấu giá 20 đồng một cân?

Giữa mùa đông, giá cao nhất cũng chỉ 9 đồng 9 thôi!

Khoan đã, tại sao ông ta lại dùng từ “chỉ... thôi”? 9 đồng 9 cũng đắt lắm rồi, đúng không?

Ông chủ quầy đồ ăn sẵn hít một hơi sâu, quyết định rút khỏi "cuộc chiến" này.

Nhưng trước khi rời đi, quay đầu nhìn lại, ông ta phát hiện ra không chỉ có các bác các cô tụ tập đông đúc, mà ngay cả mấy người trẻ tuổi cũng từ từ kéo đến.

Đáng ghét!

Đồ ăn sẵn của mình thơm ngon là thế, hương vị đậm đà lan tỏa khắp xung quanh, vậy mà đám người này cứ như mất khứu giác, chẳng ai thèm liếc mắt lấy một cái!

Tại sao rau củ nhà người khác trồng lại được yêu thích đến vậy?!

Nghĩ đến đây, trái tim vốn đã nguội lạnh của ông chủ quầy đồ ăn sẵn lại bắt đầu "ngứa ngáy". Lúc này, ông ta không nhịn được mà nhón chân lên, nhìn về phía trước.

Đúng lúc ấy, trong đám đông bỗng có tiếng hô lớn:

“Xe đến rồi!”

Ôi trời, cứ như bắt kịp chuyến tàu vậy, mọi người nhanh chóng ùa về phía đó.

Khi Tống Đàm dừng chiếc xe bán tải và bước xuống, trước mắt cô đã là một hàng dài được xếp ngay ngắn.

Thao Dang

Tống Đàm bất đắc dĩ, phải lên giọng:

“Những ai đã đặt trước xếp hàng bên này!”

Cô chỉ về phía Kiều Kiều.

“Tiền đã thanh toán trước được tính theo giá 5 cân, ai thừa thì trả lại, thiếu thì bù vào, xin lỗi vì sự bất tiện nhé.”

Cô cười chân thành, thật thà mà giản dị:

“Dù sao đây cũng là lần đầu bán, sợ hái nhiều mà không bán hết, nên mới hơi phiền một chút.”

Thực ra là cô lười, ở nhà không muốn cân trước.

Cô gái trẻ đứng đầu hàng bực bội:

“Cô làm vậy là không được đâu!”

Tống Đàm ngơ ngác:

“Không được gì cơ?”

“Cô phải có tự tin! Làm nông dựa vào gì nào?”

Tống Đàm: ...

Linh khí à?

Cô gái kia dõng dạc tuyên bố:

“Dựa vào sự tự tin!”

“Đồ nhà cô tốt như vậy, làm sao bán không hết được chứ!”

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt Kiều Kiều, chìa tay ra:

“Có thể chọn hai trái to nhất không? Tôi bù thêm tiền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận