Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 413: Chọn bạn gái.

Tống Đàm bước tới nhìn, không nhịn được véo m.ô.n.g đầy lông xù của Đại Điền một cái:

“Nuôi tốt ghê nhỉ! Nào, Kiều Kiều, kiếm cái hộp giấy cho nó ở đi, dạy cho nó không được cắn lung tung.”

“Đúng rồi, hôm nay lúa thu được đấy, lấy một bát ra để nó tự giữ làm vốn.”

“Dạ, chị!”

Kiều Kiều lập tức vui vẻ hẳn: “Em biết ngay chị là người tốt nhất mà!”

Rồi nhanh chóng nhét Đại Điền vào túi áo, quay đầu chạy vọt vào kho.

Ngô Lan: ...

Bà thở dài một cách chua chát: “Đúng là chị tốt, làm mẹ thì nhẫn tâm.”

“Không thể nói vậy được,” Tống Đàm vội an ủi bà, “Mẹ làm gì gọi là nhẫn tâm, đó gọi là có trách nhiệm.”

“Nói thật, mẹ dạy tốt mà! Mẹ xem con đây này, xuất sắc biết bao! Rồi lại nhìn Kiều Kiều, ngây thơ vui vẻ cỡ nào!”

“Chỉ là chưa gặp đúng môi trường thôi, chứ không mẹ mà đi làm giáo dục thì chắc chắn là chuyên gia hàng đầu.”

Ngô Lan ngượng ngùng một lúc: “Thật ra không phải là không có môi trường...”

“Hả?”

Tống Đàm ngẩn người.

Lại thấy bà chỉ vào cái giá đỡ điện thoại màu đỏ trong nhà:

“Con mua cho mẹ thêm cái nữa, cái này Kiều Kiều hay dùng, bất tiện lắm.”

“Mẹ định lên TikTok, người ta dạy chữ, dạy mua vé, dạy xài mạng... mẹ định dạy mọi người làm nông.”

Thôi rồi!

Kiều Kiều dạy, giờ bà cũng dạy, cuối năm ai làm giáo viên xuất sắc nữa đây?

Nhưng cũng được, có việc gì làm, đỡ cho Ngô Lan rảnh rỗi, suốt ngày cứ tìm chuyện để bận rộn.

---

Thao Dang

Phòng kế bên vang lên giọng nói ngọt ngào của Ngô Lôi và Chu Lệ: “Bảo bối ơi, có nhớ anh không? Anh nhớ em...” Nghe đến mức c.h.ó độc thân không chịu nổi, Trương Yến Bình vội ôm laptop, rủ Tần Quân xuống lầu.

Vừa đi vừa hào hứng nói: “Đàm Đàm, hôm nay doanh số cửa hàng online của chúng ta cao lắm! Này, nói em nghe…”

Anh thở dài đầy tiếc nuối: “Hồi đó sao em không học đại học ở tỉnh mình nhỉ?”

Dù bạn học đại học ở khắp nơi, nhưng học ở tỉnh thì vẫn đông người địa phương hơn.

Đến lúc đó lại có thêm đám bạn đại học để “vắt sữa” – à không, mời đến ăn uống, chơi bời.

Tống Đàm: “???” Anh thật là kỳ quặc, tôi đâu có định vét cạn đáy ao!

Nhưng không sao…

“Anh Yến Bình, anh cũng có thể mời bạn cấp ba đến chơi mà!”

“Thôi đi.” Trương Yến Bình lắc đầu: “Những năm qua anh cứ buôn bán qua lại, bọn họ biết anh làm kinh doanh, niềm tin cơ bản không bằng của em.”

Không phải họ không chịu chi tiền, mà cứ phải kỳ kèo mặc cả...

Trương Yến Bình đoán rằng Tống Đàm đã kiếm đủ tiền đặt cọc hợp đồng, sắp tới chắc cũng không muốn tiếp tục làm mấy việc cực nhọc này nữa.

Haiz, đúng là không có chí tiến thủ!

Ngược lại, bà nội Vương Lệ Phân cười tươi hỏi:

“Tiểu Tần này, hôm nay cô gái xinh xắn ăn diện thời thượng, tên Thiến Thiến, là bạn gái cũ của cháu đúng không?”

Tần Quân ngơ ngác một lúc, sau đó đáp: “Đúng ạ.”

“Cháu à, bà thấy Thiến Thiến tốt lắm, không tính toán, thẳng thắn, có gì nói đó!”

“Dạ phải.” Tần Quân thở dài, trước đây thích Ngô Thiến Thiến chính vì sự thẳng thắn đó. Nhưng ở lâu lại thấy sự thẳng thắn xen lẫn những suy tính nhỏ nhặt, không hợp quan điểm với anh ta.

Ngô Lan lắc đầu: “Không được, cô ta không xứng với thầy giáo Tần Quân nhà chúng ta.”

“Tại sao?” Tống Đàm lập tức lên tiếng bảo vệ khách hàng của mình: “Đừng nói vậy, hôm nay Thiến Thiến chi tiền không ít đâu!”

“Tôi nói chính là chuyện đó đó!”

Ngô Lan thở dài: “Con bé đó trông thì xinh đấy, nhưng đầu óc có hơi thiếu hụt. Làm việc cứ chăm chăm phía trước mà chẳng lo phía sau, tai lại mềm… Lúc mới đến thì hùng hổ khí thế, cứ nghĩ là thật sự sẽ cãi nhau với Tần Quân, như thế còn coi như có đầu có đuôi.”

Kết quả thì sao?

Cuối cùng bị Tống Đàm dỗ ngon dỗ ngọt có ba câu mà quay như chong chóng, chẳng biết đâu là đông tây nam bắc nữa…

“Tần Quân, tôi nhìn cách anh dạy Kiều Kiều là biết ngay, anh nhất định là một người siêu thông minh! Trí thông minh như thế mà bỏ phí thì tiếc lắm, anh phải tìm người thông minh mà di truyền nó lại chứ!”

Ngô Lan nói rất có lý lẽ.

Tần Quân… Chà, góc độ này thì anh ta thực sự chưa từng nghĩ tới.

Nhưng mà mặt anh ta bây giờ cũng hơi nóng rát rồi, đành phải hắng giọng một cái: “Tôi thì cũng không đến mức…”

Chưa kịp nói hết câu, Tống Đàm đã nhanh chóng chặn lại: “Mẹ, đừng cứng nhắc thế, bây giờ người ta cũng đâu nhất thiết phải môn đăng hộ đối, có nhiều đôi còn bù trừ cho nhau mà.”

“Với lại, Tần Quân còn trẻ, khoảng thời gian quý giá này không để lo sự nghiệp thì còn yêu đương cái gì? Yêu đương không có tương lai đâu.”

Tần Quân: …

Anh ta dở khóc dở cười: “Gì vậy, sợ tôi yêu đương rồi không dạy Kiều Kiều nữa à? Công việc lương năm nghìn tệ này không có tương lai hả?”

“Không thể nói vậy được.” Tống Đàm mở miệng là mang theo khí chất của một nhà tư bản già đời: “Lương năm nghìn tệ thì sao chứ? Chỗ tôi ăn uống tốt cỡ nào! Anh nhìn xem, cả nước này có chỗ nào làm gia sư mà phúc lợi tốt như đây không?”

“Hơn nữa, chuyện kinh doanh trên cửa hàng online, có khi nào giấu anh đâu? Anh ở đây tức là người nhà của chúng tôi rồi! Đừng có nói chuyện xa lạ như thế.”

Tần Quân liếc nhìn cô: “Nhắc mới nhớ, tôi suốt ngày nghĩ văn án, còn kiêm luôn chăm sóc khách hàng… Sao không thấy cô tăng lương cho tôi nhỉ?”

Tống Đàm: …

Cô húng hắng ho một tiếng, quyết định “vây Ngụy cứu Triệu.”

“À thì… Tôi thấy gia đình Thiến Thiến cũng rất tốt…”

Tần Quân… Thôi thôi thôi. Thiến Thiến có tốt đến mấy thì chia tay là chia tay, anh ta cứ làm c.h.ó độc thân cho lành, độc thân mới có tương lai.

Đêm hè, trong sân tràn ngập làn gió mát, bầu trời đầy sao lấp lánh.

Mọi người cười nói vui vẻ, rôm rả vô cùng.

Chỉ có mỗi Ngô Lôi trên lầu là mặt mày ủ rũ. Anh ta vừa gọi điện cho Lệ Lệ xong, kể lể biết bao về sự kiên trì và vất vả của mình ngày hôm nay. Vậy mà không hiểu sao, Lệ Lệ có vẻ chẳng vui lắm…

Anh ta chán nản suy nghĩ, chắc là do hai người yêu xa, Lệ Lệ thương anh ta quá nên mới buồn đây mà!

Nằm trên giường, anh ta âm thầm tự nhủ: Ngày mai nhất định phải cố gắng hơn nữa!

Phải thể hiện thật tốt, sớm ngày được tự do!

Sau núi, tiếng ve kêu râm ran, còn có thứ gì đó chí chí chí chí… nhưng anh ta cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa.

Cả cơ thể mệt mỏi ập đến như sóng triều, chẳng mấy chốc, anh ta đã chìm vào giấc mơ đen đặc.

Trong mơ, anh ta có một cánh đồng lúa bạt ngàn, đang cùng Lệ Lệ vung lưỡi liềm, mồ hôi ướt đẫm…

---

Phía sau núi quả nhiên có động tĩnh.

Chuyện phải kể từ thùng trấu mà Ngô Lan nhắc tới trong chuồng gà.

Trấu là thứ có thể dùng để làm ổ gà (chỉ cần đổ đó rồi để gà nằm lên cũng tính là ổ), hoặc đơn giản là cho bọn gà rảnh rỗi mổ giúp tiêu hóa.

Nguyên lý cũng giống việc gà ăn sỏi nhỏ thôi, dù sao thì bọn này chẳng kén chọn gì cả.

Thế là một thùng trấu to đùng vừa được đổ ra khoảng đất trống trong chuồng, lập tức cả đám gà choai choai từ bốn phương tám hướng trên núi lao xuống như vũ bão...

Có mấy con còn quạt cánh phành phạch, trực tiếp bay từ giữa không trung đáp xuống, làm Ngô Lan cười tít mắt thích thú.

“Con này! Nhìn cái chân kìa, chạy mạnh mẽ phết!”

“Còn con kia! Cánh bay cao thế, đảm bảo nấu lên thơm nức mũi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận