Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 365: Đăng ký nhãn hiệu.

Lúc này, trời đã không còn sớm.

Sự hậm hực của Tôn Thủ Bình, dưới sức hấp dẫn của món cà tím kho đậm đà, t.hịt bằm xào đậu đũa và mì lạnh trộn của Tống Đàm, đã hoàn toàn tan biến.

Dù vậy, đây cũng là c.h.ó nhà người khác, anh ta không dám tùy tiện để chúng ở lại trên núi, nên vẫn cố sức kéo chúng về.

Đại Bảo, Nhị Bảo ngoan ngoãn quay đầu, chui vào trong nhà để hóng mát nghỉ ngơi.

Ba con c.h.ó còn lại thì kêu rên sủa ầm ĩ, vùng vẫy dữ dội, chân c.h.ó cào mạnh xuống đất như muốn đào rãnh nước, giống hệt cảnh người vợ nghèo nài nỉ chồng mình ở lại, khiến ngay cả anh ta cũng rơi vào tình tiết đau thương.

Lúc xuống núi, không nhịn được mà thở dài:

“Cô xem Tướng Quân, William của chúng ta và Bảo Tàng kia, tên gọi nghe thật uy phong, nhưng thực chất lại si tình, vừa gặp đã yêu, tình yêu một đời một kiếp! Nếu mà yêu đương, chắc chắn sẽ không để mắt đến con c.h.ó nào khác.”

Tống Đàm gật đầu đồng tình: “Quả thật là vậy. Nhưng vấn đề là Đại Bảo, Nhị Bảo của tôi xuất sắc như thế, chúng không để mắt đến con c.h.ó khác cũng là điều bình thường.”

Cô ấy tự tin quá!

Một câu nói khiến Tôn Thủ Bình càng thêm không cam lòng, anh ta lén cắn răng: “Yên tâm đi, đợi tôi về rồi tìm tiếp, chắc chắn sẽ có con khiến chúng động lòng.”

“Còn có Đại Vương. Gần đây tôi đã liên hệ với vài chủ của giống c.h.ó Kangal, đợi tôi chọn lọc kỹ càng, nhất định sẽ tìm được cho nó một cô vợ xinh đẹp!”

Tống Đàm liếc anh ta một cái: “Kangal ăn nhiều lắm, nếu anh không chắc chắn hoàn toàn thì đừng đem về đây.”

Tôn Thủ Bình: ...

Anh ta đường xa lặn lội mang c.h.ó đi xem mắt mà không kén chọn như vậy, thế mà cái nhà này với khẩu phần ăn như thế, sao lại keo kiệt đến vậy? Ăn thêm một bát cám mà có thể làm nghèo sao?!

...

Hai người cùng ba con c.h.ó lôi kéo nhau trở về sân nhà Tống Hữu Đức, chỉ thấy anh Tiểu Trương đã bắt đầu đóng gói đào xanh muối.

Tống Đàm không khỏi thắc mắc: “Đúng rồi, trước đó chưa kịp hỏi, anh lấy 100 cân đào xanh làm gì vậy?”

“Hehehe,” anh Tiểu Trương ngượng ngùng gãi đầu.

Thao Dang

“Vợ tôi có thai rồi, hôm đó ăn đào xanh nhà cô, thấy ngon quá, liền giới thiệu vào nhóm các bà mẹ bỉm sữa.”

“Kết quả là mọi người đều muốn mua.”

Anh ta nói đến đây, liền vội vàng giải thích: “Tôi không phải là trung gian kiếm chênh lệch đâu. Tôi gửi liên kết cửa hàng nhà cô vào, không tin thì về để vợ tôi chụp màn hình cho cô xem!”

“Nhưng các bà mẹ bỉm sữa đều nói không miễn phí vận chuyển thì đắt quá, tôi lại không thể quyết định thay cô... Vậy nên, vợ tôi nói với họ tôi làm nghề chuyển phát nhanh, mọi người cùng bàn bạc, một đơn không quá cân nặng, thêm 6 tệ là chúng tôi gửi hàng.”

Anh ta nói đến đây, tự mình bật cười khúc khích.

Tống Đàm: ...

Mỗi đơn 6 tệ, anh Tiểu Trương ít nhất kiếm được hai, ba tệ. Nhưng đóng gói chỉ mình anh ta làm, còn tiền hộp đựng...

Thực sự là làm không công, xem ra đúng là vì xã giao của vợ anh ta rồi!

“Được,” Tống Đàm cũng cười nói, “Như vậy cũng là giúp nhà tôi tăng doanh số. Thế này đi, mỗi 100 cân tặng thêm 5 cân đào xanh cho chị nhà, anh khỏi phải móc tiền túi nữa.”

“Được được được!”

Tiểu Trương ca vui mừng khôn xiết.

Dù sao anh ta cũng không nghĩ rằng mình đang giúp tăng doanh số, với hương vị đồ nhà Tống Đàm, chỉ có đợt bán đầu tiên còn chưa kịp hồi phục, nếu không đơn hàng sẽ tăng lên vù vù.

Huống chi, đào xanh trên núi sắp hết, trong sân cũng không còn nhiều, anh ta thật sự không dám mạnh miệng nói giúp tăng doanh số...

Chỉ là nghĩ đến sắp có con, không nhịn được vừa dán băng keo vừa cười ngớ ngẩn.

Kiều Kiều vừa đập mấy nhánh tỏi, vừa liếc nhìn Tống Đàm, rồi lẩm bẩm:

“Anh Tiểu Trương dạo này cười trông kỳ lạ quá, sau này em nhất định không sinh con đâu.”

“Tại sao thế?”

Dù cả nhà vốn cũng chẳng mong Kiều Kiều kết hôn hay sinh con, nhưng nghe cậu tự mình nói vậy, ai cũng không khỏi tò mò.

Kiều Kiều hạ giọng đáp: “Em thấy người mà có con là trở nên ngốc nghếch. Nhìn anh Tiểu Trương đi, dán băng keo thôi mà cũng không còn nhanh nhẹn nữa, lúc nào cũng cười ngớ ngẩn.”

Mọi người sững lại một chút, sau đó bật cười rần rần, đồng loạt gật đầu:

“Đúng! Vẫn là Kiều Kiều nhà mình nhìn rõ nhất!”

Vừa nói cười, Trương Yến Bình đã chuẩn bị xong bữa trưa và mang ra hồ cá. Đến lúc trở về, anh ta mồ hôi nhễ nhại, mặt càng lúc càng đen bóng vì nắng, phải ôm lấy nửa trái dưa hấu ướp lạnh húp xì xụp mới cảm thấy thoải mái hơn.

Sau đó, anh ta rửa mặt rồi đề nghị:

“Đàm Đàm, trời nóng như đổ lửa thế này, hay là tạm ngừng mở hồ câu cá đi?”

Tống Đàm thoáng ngạc nhiên: “Không phải anh muốn kiếm thêm tiền sao?”

Đóng hồ câu cá, người mất mát không phải cô mà chính là anh ta.

Trương Yến Bình cười khổ: “Ai mà chẳng muốn kiếm tiền, nhưng trời nóng thế này, ban ngày chẳng ai câu, toàn đợi đến đêm. Mà đêm thì nhiều rắn rết, lỡ bị cắn thì sao? Dù gì cũng là hồ của nhà mình, nếu có chuyện thì phiền phức lắm, không đáng.”

Anh ta ngừng một chút rồi nói thêm: “Mà kể cả không có rắn rết, trời nóng làm người ta sinh bệnh, cũng không tốt. Thôi, dứt khoát ngừng luôn cho xong.”

Thực ra, đám người câu cá này dù ngày qua ngày cũng không câu được bao nhiêu, nhưng những con cá giống mà cô thả hồi đầu xuân, giờ đang lớn lên, để chúng có môi trường yên ổn cũng tốt hơn.

Tống Đàm nghĩ ngợi một lát, gật đầu đồng ý: “Ừ, cũng hợp lý. Vậy thì tạm thời ngừng hết đi, cho yên chuyện.”

Dù gì danh tiếng của sản vật nhà cô đã lan xa, đám người câu cá này cũng chỉ loanh quanh vài nhóm cũ, giờ chẳng còn mấy ai mới.

Cứ thế, Trương Yến Bình nhanh chóng gửi thông báo.

Ông chú Bảy nghe xong không khỏi gật đầu tán thành:

“Tốt, vậy là đỡ phải nấu cơm cho hơn chục người. Đám này đúng là ăn khỏe quá!”

Chúc Quân, đang cắn một miếng cà tím kho tộ, ngẫm nghĩ một lát rồi không nhịn được dặn dò:

“Đàm Đàm, tôi đã bàn qua chuyện làm thủ tục với trong làng rồi. Nhưng cô cũng phải tính trước đi, sang năm mà nhà cần thêm người làm, nếu không lo cơm nước thì không sao, còn nếu có thì phải tìm đầu bếp đáng tin đấy.”

“Năm nay mọi người chưa rõ giá trị mấy món của nhà cô, nhưng sang năm thì khác. Nếu người nấu ăn không giữ được chữ tín, dễ sinh chuyện lắm. Móc ngoặc chia chác đã là nhẹ, tệ hơn là làm hàng dở, làm mất uy tín…”

Chúc Quân lắc đầu: “Thương hiệu dựng lên không dễ, hủy thì rất nhanh.”

Cô ta lại tiếp lời: “Còn nữa, cô cũng nên tính đến chuyện thiết kế, đăng ký nhãn hiệu và bao bì đi. Đến khi đào trên núi chín, cũng cần có gì đó làm dấu ấn, để người ta nhớ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận