Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 415: Nỗi ấm ức của Đại Điền.

Đây rõ ràng là một đêm rất dài.

Ban ngày, Kiều Kiều vừa gặt lúa, vừa phát trực tiếp, bận tối mặt tối mũi… nên đêm đến ngủ ngon lành.

Ánh trăng nhàn nhạt đổ xuống bậu cửa sổ. Cậu nằm trên chiếc chiếu cỏ xanh biếc như ngọc bích, cảm thấy mát mẻ mà không lạnh buốt.

Mùa hè thế này, chẳng cần bật điều hòa, chỉ cần đắp một chiếc chăn mỏng là ngủ ngon lành.

Gió đêm mát rượi thổi qua cửa sổ, trong thung lũng yên tĩnh thỉnh thoảng vọng lên tiếng chim kêu không rõ tên. Bức tường cao chắn phía sau núi giúp ngăn mọi phiền não bên ngoài...

Cậu nằm đó, bụng phập phồng theo nhịp thở đều đều, ngủ say như thể hóa thành một cục bông mềm mại, giống y chang con chuột đồng Đại Điền đang cuộn tròn trong chiếc hộp giấy ở cuối giường, béo ú và ngủ ngon lành.

Nhưng đúng lúc này, ánh trăng trên bậu cửa bỗng xuất hiện một cái bóng lờ mờ!

Tiếp theo là tiếng sột soạt nhẹ nhàng trên lớp lưới của cửa sổ.

Trong hộp giấy, Đại Điền trở mình một cách khó nhọc, sau đó cẩn thận bám vào mép hộp, hai mắt nhỏ như hạt đậu nhìn ra ngoài.

Nhưng chẳng thấy gì cả.

Nó quay vòng vòng trong hộp hai lần, cuối cùng nhét thêm một nắm gạo vào hai bên má rồi mới yên tâm ngủ tiếp.

Nhưng lúc này, lớp lưới cửa sổ đã bị khoét ra một lỗ hổng. Một bóng xám lốm đốm len lỏi bò vào, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối dưới cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau, lại thêm một cái bóng nữa bò vào.

Trước sau tổng cộng phải đến mười mấy con!

Chúng men theo mép tường, bí ẩn di chuyển như lũ chuột, rồi đồng loạt nhắm đến chiếc hộp giấy trông chẳng có gì đặc biệt kia.

Đại Điền giật mình tỉnh giấc trong mơ!

Mở mắt ra, nó thấy ngay một vòng sóc lông xám đang bám quanh hộp!

“Chít!!!”

Nó hét lên một tiếng thảm thiết, tưởng rằng có thể chấn động trời đất, nhưng thực tế thì... nó chỉ là một con chuột đồng mà thôi!

Lúc này, Kiều Kiều vẫn ngủ ngon lành, thậm chí hơi thở cũng chẳng loạn lấy một nhịp.

Hơn mười con sóc xám nhìn thấy đống gạo trắng thơm lừng trong hộp, mắt sáng rỡ hạnh phúc, chẳng nói chẳng rằng liền lao vào nhét đầy hai bên má.

Đại Điền quýnh quáng, chạy trái chạy phải, kêu chít chít không ngừng, nhưng Kiều Kiều vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ thức dậy.

Cuối cùng, con chuột đồng béo tròn đành ấm ức co rúm vào góc hộp, chỉ kịp ôm lấy hai má tròn vo của mình mà khóc thầm...

Sáng sớm hôm sau, gà con trên núi sau chưa kịp lớn hẳn nhưng đã cực kỳ có trách nhiệm mà cất tiếng gáy đầu tiên.

Kiều Kiều ngủ một giấc ngon lành, lúc này sung sướng lăn lộn trên giường, nghe thấy dưới lầu có tiếng động liền bật dậy.

Theo thói quen, cậu liếc nhìn vào hộp.

“Hả?” Cậu cúi xuống, tò mò mở hộp ra nhìn trái nhìn phải: “Đại Điền, nguyên một bát gạo, mày ăn sạch trong một đêm luôn à?! Hay là đào hố giấu đi rồi?”

Cậu sốt ruột nhìn quanh phòng, ăn cũng sạch sẽ quá đáng rồi đấy!

Cậu xách thân hình béo ú của Đại Điền lên, dùng tay kéo kéo bộ lông mềm mượt, rồi lật ngược nó, lắc lắc vài cái.

“Bụp bụp bụp!”

Ba hạt gạo trắng tròn rơi ra.

Đây là số lương thực ít ỏi mà tối qua Đại Điền đã chiến đấu đến cùng để bảo vệ trước ánh mắt thèm khát của hơn chục con sóc xám.

Thao Dang

Nhưng Kiều Kiều lại chẳng hay biết gì.

Cậu chỉ đưa ngón tay chọc chọc vào hai má căng tròn của Đại Điền, bật cười: “Đại Điền, mày ngốc quá đi mất! Có ai tranh ăn với mày đâu, ăn nhiều vậy coi chừng bội thực đấy!”

Nhưng rất nhanh, cậu đã tìm được lý do hợp lý cho con chuột đồng này:

“Mày đang tuổi lớn đúng không? Nhưng mà cũng ăn nhiều quá rồi đấy, nhìn mày kìa, béo ú ụ…”

Vừa nói, cậu vừa quan sát Đại Điền: lông vẫn bóng mượt, cơ thể vẫn mềm mại, chỉ là tâm trạng có vẻ hơi tệ (Kiều Kiều đoán là do ăn no quá). Còn lại thì mọi thứ đều ổn.

Cậu đành thở dài một hơi như một người lớn đầy trầm tư:

“Cái thằng nhóc này, sao mà tham ăn thế không biết! Ăn nhiều quá là không tốt đâu nha! Hôm nay không cho ăn nữa."

Nói xong, cậu quay đầu đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Còn Đại Điền thì co ro trong cái hộp, hai má phồng căng đến mức chỉ có thể phát ra một tiếng cực kỳ yếu ớt.

"Chít!"

Âm tiết bé xíu ấy chất chứa bao nhiêu tủi thân.

Nỗi xót xa của Đại Điền, không ai hay biết.

Mãi đến hôm sau, nhà họ Tống lại bận rộn tất bật.

Kiều Kiều vẫn lo công việc của mình như thường, còn Tống Tam Thành với Tống Hữu Đức thì phụ trách đem chỗ lúa gạo thu hoạch hôm qua ra sân phơi.

Trong ký ức của Tống Đàm, đây vốn là việc rất nhẹ nhàng, chỉ cần vừa chơi vừa để mắt trông chừng, lâu lâu lại dùng cào sắt hoặc chân trần đảo qua đảo lại cho đều là được.

Nhưng mà, hôm nay thì không.

Nguyên một sân đầy lúa vàng óng đã thu hút chim chóc từ tường rào, mái hiên, hành lang cho đến ngọn cây.

Chúng chen chúc đông nghịt, như thể quyết tâm thực hiện câu "Ăn một hạt lúa, làm quỷ cũng mãn nguyện."

"Đám này cũng láo quá rồi!"

Ông chú Bảy sốt ruột đến phát cáu:

"Mấy con chim này, thử úp một cái rổ xuống xem, một rổ bắt được cả chục con! Chỉ lo ăn, chẳng thèm lo sống chết!"

Đuổi tốp này đi, tốp khác lại nhào tới, mấy người cầm gậy tre dài chạy qua chạy lại mà vẫn không xuể.

"Tìm lưới trùm lại đi cho rồi."

Tống Đàm hơi do dự:

"Nhưng lúa phải đảo thường xuyên, trùm lưới lên thì bất tiện lắm."

Nói dứt câu, lại có một bầy chim lao vút xuống.

Hồi còn ở ngoài ruộng lúa và vườn rau, đã tốn bao công sức đuổi chim đuổi sâu, bây giờ lúa chín rồi, chúng liều mạng lao vào cướp ăn cho bằng được à?

Nhà nhiều người thế này, mà nếu cô dùng linh khí để xua đuổi với quy mô lớn quá thì e là không ổn, chỉ có thể đợi đêm khuya thanh vắng mới làm được.

Nhưng mà, ai lại phơi lúa vào ban đêm chứ?

Tống Đàm chỉ có thể buồn bực thở dài:

"Thôi được, để tôi đi tìm lưới đánh cá, vây kín bốn phía trên cao, còn bên dưới dựng cột tre lên để có không gian đảo lúa."

Như thế sẽ không ảnh hưởng đến việc phơi nắng.

Hơi phiền phức một chút, nhưng còn hơn phải túc trực cầm gậy đứng trông lúa như hai pho tượng canh cửa thế này.

---

Dạo này thời tiết cực kỳ chiều lòng người, nhiều ngày liên tiếp nắng gay gắt, rất tiện cho việc phơi lúa.

Ông Lão Lý cũng xách giỏ, phấn khởi đi nhặt những bông lúa rơi vãi trong ruộng.

Phải nói rằng, so với hồi trước chạy vắt giò lên cổ để thu hoạch thì bây giờ nhàn hạ hơn nhiều! Cảm giác cũng khác hẳn.

Ông lão còn có tâm trạng vừa làm vừa ngân nga hát nữa kìa.

Thông thường, lúa sau khi phơi xong sẽ không xay hết thành gạo ngay mà để dành bảo quản.

Nhưng ông chú Bảy lại hừ một tiếng:

"Nghĩ đẹp nhỉ? Với cái sức ăn của mấy người trong nhà, lúa trụ được đến cuối năm là may rồi!"

Tống Đàm… Ừ thì cũng đúng.

Hơn nữa…

"Xay hết đi, rồi để riêng cho con 20 cân gạo, con mang biếu người ta."

Còn biếu ai thì mọi người đều biết cả, chính là người lần trước lặn lội cả ngàn dặm đến tặng hoa ấy.

Trương Yến Bình đau lòng không chịu nổi. Chỗ gạo này thơm ngon đến mức đêm qua anh ta còn mơ thấy mình nằm ngủ trong hũ gạo!

Nói gì thì nói, đừng bảo là 20 cân, ngay cả 2 cân anh ta cũng tiếc đứt ruột!

Tiếc là, lúa này đâu phải của anh ta, chỉ có thể ôm hận than trời:

"Năm sau, kiểu gì em cũng phải trồng thêm mấy mẫu nữa đấy!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận