Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 389: Sắp xếp nhà bếp.

Cha mẹ đều rất hài lòng, Tống Đàm nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, tiếp tục nỗ lực thuyết phục họ mở lòng, quên đi chi phí.

"Cha, thực ra bây giờ nhiều làng khác cũng xây biệt thự rồi, chẳng có gì lạ. Nhưng thử hỏi có ai xây được như nhà mình không? Không cần nói đâu xa, ai mà chịu chi tiền thuê kiến trúc sư? Ai lại sẵn lòng lắp lò sưởi làm sàn ấm? Con dám chắc, nhà mình là duy nhất trong vòng mười dặm tám thôn này!"

"Rồi còn cái điều hòa trung tâm nữa chứ. Bây giờ chưa nóng, chứ đến trưa mà bật lên, cả nhà mình đều mát mẻ, dễ chịu!"

"Đúng thế!"

Tống Tam Thành vừa nghĩ vừa cười rạng rỡ. Dù sau này dùng điện hay dùng than thì những thứ này cũng chẳng tính là đắt đỏ nữa.

Mọi người đi tham quan từ tầng một lên tầng hai, rồi theo Kiều Kiều lên sân thượng ở tầng ba. Ngô Lan đứng hóng gió, nhìn mặt trời mọc ở rìa rừng núi xa xa, bất giác trầm ngâm.

"Chỗ này thật tuyệt, sau này đem lạp xưởng, t.hịt khô ra đây phơi, khỏi lo mèo hoang hay c.h.ó hoang đến ăn trộm."

Trời ơi!

Tống Đàm không nhịn được bật cười.

"Mẹ ơi, hai bên nhà đều có cầu thang riêng từ tầng ba xuống dưới mà, mèo không leo cầu thang sao?"

Bên trái là cầu thang từ tầng hai xuống sân, bên phải là cầu thang từ tầng ba xuống. Không cần đi qua nhà, thiết kế này để tiện cho những lúc có người lạ ghé thăm.

Dưới chân cầu thang còn có hai nhà vệ sinh, giấu ở góc khuất rất hợp lý.

"Với lại, mèo mà ăn trộm t.hịt đã là gì? Chim cũng ăn trộm nữa đấy. Thịt phơi trong sân, mọi người qua lại còn trông chừng được, chứ để trên tầng ba thì ai coi?"

Ngô Lan tưởng tượng ra cảnh đó, cũng không nhịn được cười. "Con vội gì chứ? Mẹ chỉ thấy chỗ này rộng rãi quá, chưa nghĩ ra phải dùng sao thôi..."

"Ở rồi sẽ biết thôi ạ."

Tống Đàm vừa đẩy vai bà xuống tầng vừa nói: "Mẹ xuống xem phòng thay đồ của mình đi, xem còn thiếu gì thì mua, để lấp đầy nó."

Nhắc đến chuyện này, Ngô Lan lại bực bội.

"Mẹ còn chưa nói con đâu! Làm cái phòng lớn thế để đựng quần áo, giày dép, con có thấy lãng phí không? Với lại, quần áo cũ của mẹ mà con đừng vứt đi, để ở đây cũng được, toàn đồ còn tốt cả!"

Tống Đàm: ... đúng là chọn sai chủ đề rồi.

Cô nhanh chóng đổi giọng: "Ông chú Bảy, bếp thế nào rồi ạ?"

Nhà bếp tất nhiên là xịn nhất rồi!

Bên trái là một phòng ăn lớn, với bàn tròn rộng, đủ chỗ cho cả nhà ngồi ăn vui vẻ.

Tường có mở cửa thông với bếp.

Nhà bếp được thiết kế tường trắng mái ngói xám, bếp lò bóng loáng, có cả bếp gas tiện lợi và bếp củi truyền thống. Tủ chứa đồ được thiết kế rất tiện nghi, vòi nước thì có mấy cái.

Cạnh bếp, củi được xếp gọn gàng ngăn nắp, đặt phía sau nhưng vẫn cách xa bếp lò một khoảng. Cách bố trí này vừa rộng rãi vừa an toàn, không còn kiểu chật chội như lúc trước khi để ngoài sân.

Hơn nữa…

Ông chú Bảy nhìn điều hòa treo trên trần, không nhịn được cảm thán: "Điều hòa treo ở đây, qua vài năm chắc bị dầu mỡ bám đầy thôi."

"Không sao đâu."

Tống Đàm đến bật điều hòa lên. "Ngày nóng thế này, làm bếp chẳng phải khổ sở lắm sao? Đã lắp rồi thì dùng cho đáng, chứ không dùng nó cũng hỏng, chi bằng xài cho đủ vốn."

"Đúng lúc, lát nữa có lẽ sẽ có cả đám người đến ăn sáng. Ông chú Bảy, ông có thể tranh thủ làm quen, nấu một nồi cháo, thêm vài cái bánh cuộn hành hoặc bánh tráng cuốn tương ớt."

"À, hầm luôn một nồi canh tuyết nhĩ nữa ạ. Đợi lát nữa họ mệt mỏi về thì có nước uống giải nhiệt."

"À đúng rồi, cha, lát nữa hái vài quả dưa hấu đem ngâm nước lạnh nha..."

"Với lại, cha lấy mấy lá trà mà cha chọn ấy, con mời bạn bè uống thử ạ..."

Mọi người: …

Trương Yến Bình vừa hài lòng từ tầng ba bước xuống sân thì nghe Tống Đàm đang rộn ràng sắp xếp việc nhà, bất giác lắc đầu bật cười:

“Xem ra em ấy nghèo đến phát liều rồi nhỉ!”

Lời này vừa dứt, thím Liên Hoa - người sáng sớm đã qua đây giúp một tay - không nhịn được cười phá lên.

“Nhưng mà này, Đàm Đàm...” Thím có chút bối rối, lấy tạp dề lau tay, rồi hỏi: “Căn nhà lớn thế này, một mình tôi dọn thì mấy việc khác chắc không làm nổi đâu.”

Nhà ba tầng chứ ít gì, lau chùi, quét dọn, rồi lau sàn, dù Tống Đàm đã sắm đủ thứ máy móc hiện đại như máy hút bụi, máy lau nhà tự động, vẫn là một công việc bự chảng.

Thím Liên Hoa chưa từng dọn dẹp căn nhà nào tốt thế này, giờ thì lo lắng ra mặt.

Tống Đàm đã có tính toán từ trước:

“Thím ơi, con đang định bàn với thím đây. Phòng riêng thì để mọi người tự dọn. Thím cứ làm những việc như bây giờ, thỉnh thoảng dọn phòng khách và ban công là được.”

“Lương vẫn như thỏa thuận nhé, 4.000 tệ một tháng, nghỉ 4 ngày, có việc thì cứ báo nghỉ bình thường. Thím thấy được không?”

Trước đây, thím chỉ cần phụ rửa bát, dọn rau, nấu ăn cho bà cụ, lương cũng không cao lắm. Nhưng từ khi làm việc tại đây, thím siêng năng đến mức mọi việc trong nhà, từ sáng đến tối, đều tự tay lo liệu, chẳng bao giờ ngơi tay.

Thế nên, lương của thím phải tăng liên tục, giờ chỉ thua có ông chú Bảy và Tần Quân mà thôi.

“Còn bà thím Bảy nữa,” Tống Đàm suy nghĩ một chút: “Nói không cần giúp, mà ngày nào bà cũng nhóm lửa, nhặt rau… Hay mỗi tháng con trả bà 1.500 tệ nhé? Bà thím Bảy, đừng chê ít nha!”

Thực ra, việc bà làm cũng nhẹ nhàng, giống hồi đầu thím Liên Hoa mới đến.

“Bà không chê đâu.”

Thao Dang

Bà thím Bảy cười thoải mái: “Bà chỉ thích chỗ này vui vẻ thôi.”

Bao năm không ở trong làng, bà cũng chẳng biết nói chuyện với ai. Ở đây vừa được trò chuyện, vừa nhặt rau, nhóm lửa, thư thái biết bao!

“Nhưng mà Đàm Đàm à, nhận lương của con rồi, con cũng đừng xem thường bà già này nhé.”

“Con nhìn ông chú Bảy của con mà xem, hai vợ chồng già chúng ta chắc là kiểu người suốt đời phải cày cuốc. Về làng rồi, tinh thần cũng ngày một phấn chấn!”

“Có gì cần làm thì cứ bảo bà, chứ không bà thấy áy náy khi nhận lương lắm. Ở cái tuổi này, trong làng bà vẫn còn làm được việc chán!”

Nhờ vậy, một phần công việc của thím Liên Hoa cũng được san sẻ.

Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm.

Ngẫm lại, cộng thêm chú Trương Vượng, mỗi tháng nhà cô phải trả gần 20.000 tệ tiền lương cho mọi người!

Ngô Lan và Tống Tam Thành bắt đầu cảm thấy áp lực, quyết tâm hơn trong việc bán hàng.

Còn Trương Yến Bình và Tần Quân thì chẳng có ý kiến gì. Dù sao, Trương Yến Bình cũng có phần trăm hoa hồng, công việc lại nhàn hạ.

Tần Quân thì càng nhàn hơn, thậm chí mỗi lần giúp Tống Đàm viết kế hoạch, tuy không được tăng lương, nhưng luôn được trả riêng cho từng bản, còn hời hơn cả lương chính.

Nhờ vậy, anh ta mới chịu nổi những lời thúc giục của mẹ mình!

Nhìn cả nhà đang phấn chấn bàn chuyện tương lai, Tống Đàm mới nhìn đồng hồ: 7:30 sáng.

Cô hắng giọng:

“À mà… thầy Tần này, tôi chưa nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tần Quân không chút đề phòng.

“Là Ngô Thiến Thiến… hôm nay cô ta cũng đến.”

Tần Quân: …

Trong phút chốc, anh ta nhớ lại hiểu lầm với Ngô Thiến Thiến và cây kem “Đầu To” anh ta chưa kịp ăn…

Thế là anh ta lập tức bước lên cầu thang:

“Hôm nay tôi lo viết kế hoạch hàng hóa và chuẩn bị bài giảng. Có việc thì gọi điện nhé!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận