Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 353: Tiên nữ và cán bộ thôn.

Câu cảm thán này vang lên một vòng trong lòng Chúc Vân Đào, tay ông ta lại không tự chủ được mà mò đến điếu thuốc.

Khi bật lửa "tách" một tiếng bùng lên, cùng ngọn lửa nhảy múa, ông đột nhiên ngẩn người.

Chúc Vân Đào rút điếu thuốc chưa kịp châm ra khỏi miệng, ngắm nghía kỹ càng, rồi lại hỏi:

"Cha, cái này lấy từ đâu vậy ạ?"

Ông Chúc nhìn ông ta với ánh mắt cảnh giác:

"Liên quan gì đến con? Cho con thì hút, không cho thì đừng mở miệng đòi!"

Chúc Vân Đào: …

Người ta nói "xa thơm gần thối," sao từ ngày cha ông ta vào viện dưỡng lão, ông t cảm giác mình mất giá ghê gớm?

Mà rõ ràng ông ta đâu có đòi thuốc!

Điếu thuốc này không có nhãn hiệu, cuộn bằng giấy trắng, nhìn như nhà tự làm. Khoan đã!

Ông ta bừng tỉnh, lần nữa quan sát điếu thuốc một cách tỉ mỉ, rồi ngỡ ngàng nói:

"Cha, đây chẳng lẽ là thuốc tự cha cuốn à?"

Ông Chúc cố nhịn, nhưng cuối cùng không kìm được mà nhoẻn miệng cười:

"Sao? Kỹ thuật không tệ chứ!"

Không phải ông khoe, để xứng đáng với t.h.u.ố.c lá này, ông đã luyện cuốn điếu thuốc cả chục lần. Nhìn xem điếu thuốc này, không lỏng không chặt, mép giấy khít khao, trừ phần giấy ở đầu lọc không có màu, thì chả khác gì thuốc mua ngoài hàng. Không hổ là ông Chúc!

Nhưng Chúc Vân Đào thì dở khóc dở cười:

"Cha, sao phải làm vậy? Nhà mình không thiếu thuốc lá, cha muốn hút bao nhiêu chẳng được."

Ông Chúc ngẩn ra, cả nửa ngày mới phản ứng lại.

Thằng con này già rồi, đầu óc cũng kém đi, chẳng hiểu cha mình chút nào! Ông là người dễ dàng chịu thiệt như vậy sao?

Nghĩ tới đây, ông tiếc rẻ cả 5 điếu thuốc vừa đưa cho nó:

"Con không hút thì trả lại đây."

Tim Chúc Vân Đào thót một cái. Nhìn cha mình nheo mắt, dáng vẻ giống hệt hồi nhỏ mỗi lần dọa cởi dây lưng, ông ta lập tức run rẩy, "tách" một tiếng châm điếu thuốc lên.

Điếu thuốc đơn giản ấy đưa vào miệng, kèm theo một hơi hít sâu, dường như có luồng khí nóng không thể diễn tả xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến mọi cảm xúc lộn xộn trong ông ta đều tan biến.

Một lúc sau, ông ta ngồi ngẩn ra đó, mãi lâu mới lấy lại được tinh thần.

Sau đó, ông ta nhìn điếu thuốc trong tay với vẻ mặt phức tạp:

"Cha, bảo sao cha chỉ hút 10 điếu mỗi ngày."

Có điếu này rồi, những thứ khác thật chẳng đáng bận tâm.

Hơn nữa, bình thường ông ta hút thuốc là từng hơi một, hút không xong thì không dừng.

Nhưng điếu thuốc này mới chỉ một hơi, lòng ông ta đã thấy yên tĩnh, chẳng còn chút ham muốn nào khác.

Ông ta thử dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngồi thưởng thức, cũng không thấy cảm giác gì lạ.

"Đây là t.h.u.ố.c lá thật sao?" Vân Đào quan sát. "Hay bên trong có thêm nguyên liệu gì giúp cai thuốc?"

Những thứ giúp cai thuốc không phải là không có trên thị trường, như một số loại thuốc Varenicline tartrate (một loại dược phẩm giúp cai thuốc lá) chẳng hạn, nhưng giá cao mà lại có nhiều tác dụng phụ khiến người ta khó chịu, nên không mấy ai dùng.

Thế nhưng điếu thuốc này hút vào lại chẳng có chút khó chịu nào, huống hồ người đưa đồ tới chắc chắn đảm bảo chất lượng, bác sĩ đi kèm cứ gọi là chăm sóc tận nơi mỗi ngày…

Chúc Vân Đào bắt đầu tò mò, nhưng ông Chúc thì đã đầy vẻ cảnh giác:

"Suy nghĩ nhiều làm gì? Cho con thì hút, không thích thì trả lại!"

Mấy hôm nay ông đã trải qua đủ kiểu bóc lột của mấy ông già khác, giờ cứ gọi là sợ cả ngọn cỏ, nhìn ai cũng thấy như kẻ muốn cướp đồ, kể cả con trai ruột.

Chúc Vân Đào thực sự cạn lời.

Nhưng ông ta chỉ bị ông Chúc chê trách, chứ bản chất không phải là người không có đầu óc. Ông hơi suy nghĩ một chút rồi bật cười:

“Đây chắc là Tiểu Quân gửi về cho cha phải không?”

Thao Dang

Cũng chẳng khó để đoán, mặc dù mấy món con bé gửi về ông ta chưa kịp nếm thử, nhưng từ những lời cha nói từ lúc bước vào cửa, ông ta cũng có thể đoán được mọi thứ từ đâu ra.

Dù sao thì, non xanh nước biếc cũng sinh ra nhiều sản vật tốt, là chuyện bình thường.

Hơn nữa, trên núi này, ngoài đồ mà người thân gửi tới, ông cụ cũng chẳng có kênh nào khác để tiếp xúc với những thứ này.

Còn loại t.h.u.ố.c lá chất lượng như thế, thử hỏi ai lại chịu bán cho ông chứ?

Ông Chúc đầy tự đắc:

“Sao rồi? Con làm cha mà không ra hồn, nhưng đến lúc quan trọng thì cháu gái của cha vẫn nhớ đến ông nội nó!”

“Nhưng này, con không được thấy đồ tốt mà tìm nó đâu đấy nhé! Cháu gái cha ở trong thôn sống khổ lắm, nào lên núi, nào xuống ruộng, bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu chuyện rắc rối phải giải quyết… Cố nhịn đi!”

Chúc Vân Đào dở khóc sở cười: “Thật không đến nỗi!”

Hơn nữa, nhu cầu của ông ta về t.h.u.ố.c lá cũng đâu nhiều như của cha.

Là vậy, nhưng tay ông ta vẫn nhanh chóng lấy toàn bộ bốn điếu rưỡi còn lại nhét vào túi của mình.

---

Cùng lúc đó, trên núi, Chúc Quân quả thật cũng đang mồ hôi nhễ nhại, trông vô cùng lôi thôi lếch thếch.

Cô đang ngồi xổm bên ruộng dưa hấu với Tống Đàm, hai người cùng nhau hái một trái từ giàn dưa. Tống Đàm dùng nắm đ.ấ.m đập một phát, trái dưa liền bổ làm đôi.

Bây giờ mỗi người cầm một nửa, ngồi xổm ăn, nước dưa chảy ướt cả mặt. Không ai giống một tiên nữ, cũng chẳng ra dáng cán bộ thôn, nhưng câu chuyện lại thú vị đến lạ.

Vừa ăn vừa nói, Chúc Quân thổi phù hạt dưa, hỏi:

“Dưa ngọt thế này, sang năm có định mở rộng thêm không?”

“Còn tùy tình hình.”

Tống Đàm vẫn trước sau như một, không quên mục tiêu ban đầu của mình, kiếm tiền là thứ yếu, quan trọng nhất là được ăn những thứ mình thích.

Thế nên sản lượng không quan trọng, quan trọng là giống cây.

Chúc Quân cũng không nản lòng, chỉ đưa mắt nhìn khu rừng đào vang vọng tiếng cười của bà con.

“Năm sau dưa của cô chắc không trồng được dưới tán đào này nữa đâu.”

“Cây đào năm nay lớn nhanh quá, sang năm vào kỳ đậu trái, tán lá rậm rạp, ánh sáng chẳng lọt được xuống đâu.”

Cũng đúng, muốn trồng dưa năm sau, e là phải tìm một chỗ riêng.

Tống Đàm tính toán số tiền kiếm được năm nay, rồi không kiêng dè nói thẳng:

“Dãy núi bên cạnh, cô giúp tôi để ý hộ, đến lúc đó thương lượng giá cả hợp lý là được. Qua tháng Bảy, tôi trả hết tiền nợ thôn rồi lo cái khác sau.”

Tháng Bảy, nhà xây xong, trả nốt phần còn lại, lúa chín, đào vào mùa… nhiều cơ hội kiếm tiền mà.

Thật ra giờ đã có đủ tiền, nhưng chuyện đang nhiều, Tống Đàm để dành làm vốn.

“Được.” Chúc Quân, với tư cách bí thư chi bộ, là người mong gia đình họ mở rộng quy mô nhất.

“Nhưng nếu cô có tiền dư thì nên thảo luận trước với thôn để lập thỏa thuận, cây trái trên núi cô tốt thế này, giá chắc chắn sẽ không thấp.”

Giá cao, thu nhập tăng, mặc dù mọi người đều biết đồ nhà họ tốt, nhưng ai mà chẳng có tâm lý may mắn? Đất đai, ánh sáng, nguồn nước gần đấy tương tự, cho dù hương vị không được như nhà cô, bám víu chút lợi cũng chẳng tệ đúng không?

Chắc chắn sẽ kiếm lời.

Đến lúc đó, khó mà tránh khỏi có người nảy ý định chiếm lấy những dãy núi bên cạnh.

Phải biết rằng, trong thôn dù thiếu người lao động khỏe mạnh, nhưng không có nghĩa là họ không có của ăn của để. Thuê đất đồi hoang, thực ra không tốn kém lắm, với người làm ăn mà nói, chẳng qua chỉ là một chút tiền nhỏ mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận