Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 347: Những trái đào xanh mướt lông măng.

Ông Chúc vừa thở phào như thể trời đất đã mở ra, đang vui vẻ hớn hở đi qua rừng trúc trong ánh nắng hè rực rỡ, thì bất thình lình, hai ông già xuất hiện từ đâu chắn ngay đường ông!

“Giỏi lắm! Tôi nói mà, hôm nay chẳng thấy bóng dáng ông đâu, quả nhiên là lén lút ra đây nhận bưu phẩm. Mau, đưa tôi xem, cháu gái tôi gửi cái gì thế?”

Người vừa nói không ai khác chính là ông Vân nổi tiếng mặt dày không ai bằng.

Ông Chúc nhướn mày, thốt lên:

“Ông gọi ai là cháu gái hả? Cháu gái tôi chỉ có một, và nó chỉ nhận tôi là ông ruột thôi!”

“Ông nói hươu nói vượn! Hồi còn làm huynh đệ, ông chẳng thề rằng chúng ta là người một nhà cả sao? Giờ ông lấy vợ thì bỗng dưng tôi không phải ruột t.hịt nữa à?”

“Nói cho rõ ràng nhé, cháu gái tôi bảo sẽ gửi quà cho tôi. Chỉ là trên nhãn ghi tên ông thôi, thế mà cũng tính được à?”

Thật lòng mà nói, lỗi không phải ở ông Chúc. Bởi cái đám này mà chia phần thì khó như lên trời. Nhiều món thì dễ, nhưng riêng t.h.u.ố.c lá sợi, chỉ có đúng hai cân. Gửi cho ai, mấy người còn lại sẽ gào lên mất.

Thôi thì gom cả vào một thùng, cho các ông lão tự xử với nhau.

Ông Chúc chẳng chịu thua, càng phẫn nộ:

“Ông không sợ ngại miệng sao? Lần trước lấy bao nhiêu t.h.u.ố.c lá của tôi, vẫn còn chưa đủ hả? Đúng là tên trục lợi!”

“Tôi trục lợi gì? Nói là chia đôi, đến khi cuộn xong, ông và đám kia hớt tay trên phần còn lại. Đáng ra tôi phải mắng ông mới phải!”

Hai người càng nói càng to tiếng, khiến ông Trần đứng bên không kìm được bực dọc. Ông nhân lúc cả hai đang đấu khẩu, nhanh tay giật luôn cái thùng bưu phẩm.

Khổ nỗi, thùng quá nặng, ông Trần lúng túng đến mức suýt trật lưng. May mà anh cảnh vệ đứng gần đỡ được, nếu không e ông đã nằm bệt dưới đất.

Lửa mùa hè cháy rực, một đám người cãi cọ inh ỏi mà chiếc thùng chẳng hề dịch chuyển. Anh thanh niên bế hộp thì mồ hôi đầm đìa, cũng không dám than.

Chỉ đến khi ông Chúc nghiêm giọng quát:

“Đủ rồi, muốn để cả làng biết hả? Trật tự chút đi!”

Các ông lão nhìn nhau, hiểu chuyện cũng chẳng thể lan rộng, thế là đành nhịn, tạm rút quân.

Về nhà thì chẳng cần nữa, cả đám quyết định ngồi xổm ngay giữa rừng trúc mà tháo thùng hàng. Phân chia xong là được.

Hộp vừa hé ra, lớp nilon còn chưa gỡ hết, ông Trần đã nhào tới hét lớn:

“Thuốc lá của tôi đâu?!”

“Đi chỗ khác! Ông chẳng biết hút thuốc, muốn giành để làm gì? Có đồ khác thì chia cho ông!”

Ông Chúc nhanh tay nhấc gói t.h.u.ố.c lá màu vàng kim từ hộp lên, vừa nắm được đã co giò bỏ chạy. Đám đông mắt tròn mắt dẹt.

“Đáng ghét! Chạy kiểu đó, ngã gãy chân thì đừng trách ai!”

Anh thanh niên cầm hộp thở dài, lấy ra thứ còn lại được bọc trong nilon cẩn thận.

“Đây là cái gì thế?”

Cả đám người lườm anh:

“Hừ, cậu nhìn đàng hoàng là người tử tế lắm, vậy mà lại cấu kết với ông Chúc hả?”

Thôi, được rồi. Thuốc lá thì chắc lần này không tới lượt mình, nhưng lần sau chắc chắn còn. Mà có lấy rồi, hết lại đến xin ông ta, thiếu gì cách đâu.

Còn những thứ khác thì… Nhớ đến vị ngon từ bưu phẩm lần trước, mắt mọi người cùng sáng rỡ lên:

“Có gì trong thùng, mở ra xem nào!”

Nghĩ đến mùi vị của mấy món kia, cả nhóm đồng loạt chuyển sự chú ý.

Chỉ thấy trong chiếc thùng nặng trịch đó, mật ong và tuyết nhĩ được gói ghém kỹ lưỡng. Đáng nói là cuối cùng còn có tận 10 hũ tương ớt!

"Ối trời!"

Dù là mật ong hay tuyết nhĩ đều thuộc loại ngọt, chỉ thiếu mỗi món mặn cay để cân bằng vị.

Lần này chẳng ai dám coi thường mấy hũ tương ớt nữa. Ông Vân vất vả mở nắp một hũ, mùi thơm nồng đậm như muốn bay thẳng lên đỉnh đầu, làm ông vội vàng đậy nắp lại, nghiêng đầu hắt hơi một cái thật mạnh.

Sau đó ông vỗ tay đánh "đét", hớn hở bảo:

"Đã quá! Chắc chắn là cháu gái ngoan gửi riêng cho tôi rồi. Nó biết tôi mê ăn cay mà!"

Còn mấy hũ tương ớt này, tiền vẫn chưa gửi cho Tiểu Chúc nữa kìa. Quả là con bé hiểu chuyện, chu đáo biết bao.

Ngay lúc ấy, hai ông bà lớn tuổi từ xa đi tới, thấy cả nhóm ngồi chụm đầu quanh thùng đồ như đang họp, không nhịn được cười hỏi:

"Chuyện gì mà đông đúc vậy? Như đang chia báu vật ấy!"

Vừa nói vừa bước lại gần, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó không đúng. Thế là vội vàng chen vào:

"Trời ơi! Tương ớt xanh t.hịt bò à? Tôi nếm thử một chút… Ui chao, ngon dữ! Tôi thích đúng vị này. Còn không? Chia cho tôi một hũ đi, tôi đổi lấy một hũ dưa mặn nhà tôi."

"Cũng chia cho tôi một hũ. Nhà tôi có đậu phụ thối..."

Người từ bốn phương tám hướng kéo tới. Chẳng mấy chốc, 10 hũ tương ớt bị chia sạch sẽ. Ông Vân, ông Trần chỉ biết ôm mặt rơi nước mắt.

Xong rồi!

Sau này làm sao mà đấu lại nổi với họ nữa đây?

Thao Dang

---

Lúc này, Chúc Quân – người bí thư trẻ của thôn – vẫn chưa hay biết nhóm “ông nội quốc dân” của mình lại vừa mở rộng thêm thành viên. Cô chỉ đứng trên sườn núi, nhìn khung cảnh bà con bận rộn khắp nơi, lòng tràn đầy mãn nguyện và hy vọng.

Năm nay, chỉ 20 mẫu đào thôi đã phải huy động từng này người làm việc. Nếu năm sau trồng thêm vài mẫu nữa, chẳng phải cần nhiều nhân lực hơn sao?

Đến lúc ấy, cả làng cùng vào guồng làm việc.

Khung cảnh đẹp đẽ ấy, không dám nghĩ tiếp, không dám nghĩ tiếp!

---

Bà con thận trọng né tránh những dây mướp nằm bò dưới đất, chia nhau công việc. Người thì hái từng trái đào lông xanh bé như trứng bồ câu, còn người nhanh tay ném chúng vào giỏ tre.

Những chiếc giỏ tre màu vàng nâu, bên trong là những trái đào xanh tròn trịa, lăn lóc vô cùng đáng yêu.

Chúc Quân nhìn mà bỗng thấy thèm, vội vã đi xuống núi.

Ở nhà, ông chú Bảy đang chuẩn bị muối đào xanh.

Nhưng đào vừa mới rửa xong, còn đang hong khô nước, ông nhân cơ hội hỏi:

"Thích ăn vị mặn hay chua ngọt?"

"Mặn!"

"Chua ngọt!"

"Mặn!"

"Chua ngọt!"

Thế là mỗi người một ý.

Kiều Kiều nhìn mấy giỏ đào xanh đầy ắp trong sân, thắc mắc:

"Sao không làm cả hai luôn ạ?"

Ông chú Bảy: ...

Thằng bé này, lắm lúc nói chuyện nhiều lời, làm ông bối rối quên luôn cả ý mình ban đầu.

Nhưng với tư cách người lớn, uy nghiêm không thể bị thách thức. Thế là ông cứng giọng:

"Ta chỉ muốn làm thử một vị trước để các cháu nếm xem thế nào!"

"Không sao đâu!" Kiều Kiều ngoan ngoãn nói. "Ông chỉ con làm là được. Ông làm một vị, con làm một vị."

Ông chú Bảy: ...

Mọi người xung quanh phá lên cười, khiến ông chú Bảy có chút bối rối. Thế là ông bắt đầu nghiêm giọng chỉ đạo, ai nấy quay cuồng làm theo.

Thím Liên Hoa đang đổ muối vào chậu nước, rồi cho đào xanh vào ngâm và chà sạch.

Đôi găng tay cao su màu đỏ của thím khéo léo cầm từng trái đào nhỏ xíu, lông mượt bị nước làm mềm, để lộ lớp vỏ xanh non mướt, xinh đẹp như mùa xuân trong trẻo.

Nhìn chúng, ai cũng không kiềm được mà muốn đưa lên miệng cắn thử, để xem vị thế nào.

Trương Yến Bình không nhịn được, nếm thử một trái. Vừa cắn vào, mặt méo xệch, kêu lên:

"Ối trời! Đào xanh chưa chín là không vị? Ai nói vậy? Chua dữ thần!"

Không chỉ chua, mà còn lẫn chút vị đắng chát, rất kỳ quái.

Nhưng khi lấy lại bình tĩnh, nhìn những trái đào xanh còn lại, chẳng hiểu sao miệng lại tiếp tục chảy nước miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận