Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 352: Cuộc sống.

Nhà Tống Đàm lúc này bận rộn đến mức náo nhiệt hẳn lên, chiếc xe của anh Tiểu Trương chạy như bốc khói, ngày nào cũng đầy ắp tự tin, từng chuyến hàng liên tục được chuyển đi.

Ở khu dân cư yên tĩnh tại thủ đô, ông Chúc đang vui vẻ cầm mười điếu thuốc vừa cuốn xong đặt vào chiếc hộp thuốc đặc biệt tự mua, rồi hí hửng nhét vào túi, định bụng ra ngoài khoe khoang một chút với mấy ông bạn già.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên.

Là ông con trai bận rộn đến chẳng thấy mặt mũi gọi đến.

“Cha à, dạo này cha thế nào? Hôm nay con được nghỉ, qua thăm cha một chút nhé!”

Ông Chúc chẳng hề hào hứng. Con trai đúng là không hiểu chuyện, được nghỉ thì lo nghỉ ngơi đi, đằng này lại đến phá hỏng kế hoạch khoe khoang của ông!

Ông cộc cằn hừ một tiếng: “Đến đâu rồi?”

Nếu chưa khởi hành thì tốt nhất đừng đến nữa.

Đầu dây bên kia bật cười: “Cha, con đang ở dưới chân núi rồi.”

Ông Chúc: …

Ông đành miễn cưỡng ừ hử đồng ý, sau đó quay lại sân nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là con trai ruột, thế là bắt đầu chuẩn bị.

“Còn tuyết nhĩ không? Lát nữa lấy ra một bát trước.”

“Cả cái bánh cuộn sốt ớt hôm trước ăn cũng ngon lắm, giờ làm thêm được không?”

“Đúng rồi, mật ong của tôi đâu rồi?”

“Lát nữa Vân Đào lên, trước tiên pha cho nó ly nước mật ong.”

Nghĩ xong, ông lại lôi máy cuốn thuốc ra, lấy phần t.h.u.ố.c lá khó khăn lắm mới kiếm được, tỉ mỉ cuốn từng điếu.

Ông Chúc thầm nhủ, dù gì cũng là tấm lòng của mình dành cho con trai, cho nó mười điếu đi!

Nhưng cuốn được năm điếu thì ông bắt đầu thấy tiếc. Cháu gái nói phần t.h.u.ố.c lá này khó kiếm lắm, người ta chẳng có bao nhiêu.

Là người nghiện thuốc, ông Chúc hiểu rõ giá trị của thứ này trong lòng họ. Nghĩ thế, ông thu ngay máy cuốn thuốc lại.

Không phải tiếc đâu, chủ yếu là vì sức khỏe của con trai thôi.

Hút thuốc có hại cho sức khỏe.

Ông già như mình thì không sao, chứ con trai đang độ tuổi sung sức thì không được chểnh mảng.

Sau màn chuẩn bị lỉnh kỉnh, chẳng bao lâu sau, Vân Đào cũng lên núi.

Chúc Vân Đào là người ngày thường bận đến mức chân không chạm đất, hiếm hoi lắm mới có thời gian rảnh rỗi, liền lập tức lên núi thăm cha.

Vừa bước vào sân, cơn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, khiến tâm trạng nôn nóng trong lòng ông ta dịu đi không ít.

Vào nhà, thấy ông Chúc đang ngồi trong phòng khách, quạt điện thổi mát rượi, thậm chí còn thoải mái hơn cả điều hòa.

Thấy con trai bước vào, ông Chúc nhướn mày: “Vân Đào à, uống ly nước mật ong này đi, cha vừa pha đấy.”

Ở cái tuổi này, ai mà chẳng biết chút kiến thức dưỡng sinh? Nước mật ong mà ông Chúc pha chỉ hơi ấm, không quá nóng.

Lúc cầm ly lên, vì thấy nước ấm, Vân Đào thoáng chút lưỡng lự. Nhưng khi ngụm mật ong đầu tiên chạm vào cổ họng, vị ngọt dịu dàng của mật ong lập tức lan tỏa, như tràn đầy trong miệng.

Kết hợp với dòng nước ấm trôi xuống bụng, cả người từ trong ra ngoài như được gột rửa, vô cùng dễ chịu.

Ông ta đổ mồ hôi lấm tấm, tâm trạng bực bội ban đầu dần lắng xuống.

“Loại mật ong này ngon quá!”

Ông Chúc khẽ cau mày.

Nhưng Vân Đào không nhận ra, ông ta nhìn sắc mặt cha rồi bật cười: “Cha, dạo này cha chăm sóc sức khỏe tốt thật đấy, trông khí sắc khá hẳn.”

Ông ta vừa ngồi xuống thì từ trong bếp, người ta đã mang ra một bát canh tuyết nhĩ lớn.

Có lẽ vừa lấy từ tủ lạnh ra không lâu, bát canh vẫn mát lạnh.

Ông Chúc lại giục: “Nhanh, canh tuyết nhĩ, uống đi!”

Vân Đào: …

Nói thật, sao dạo này cha ông ta lại tỉ mỉ và chu đáo thế nhỉ?

Khiến ông ta cảm thấy có chút không quen.

Hơn nữa, vừa vào đã được uống nước mật ong, rồi lại đến chè tuyết nhĩ ngọt lịm... có gì đó kỳ lạ thì phải?

Nhưng nghĩ đến hương vị thơm ngon của nước mật ong trước đó, ông ta vẫn ngoan ngoãn cầm lấy thìa, múc một thìa chè đưa vào miệng.

“Ôi trời!”

“Chè tuyết nhĩ này ngon thật đấy!”

Ông ta đặt bát xuống, nhìn kỹ. Trong bát không có nhiều tuyết nhĩ, những miếng nhỏ được xé vụn ra, nhưng kết cấu lại dẻo mịn, sền sệt, ăn cực kỳ ngon miệng.

“Cha, cha lấy đâu ra món ngon thế này?”

Ông Chúc không nhịn được nữa, khoe luôn:

“Đây là cháu gái lớn gửi cho cha đấy! Sao? Trước đó mật ong, trà xanh chẳng phải đã đưa cho con rồi sao?”

Điều đó làm ông Chúc vừa ghen tị vừa tự hào.

Chúc Vân Đào ngẩn ra, rồi mới nhớ lại, cười khổ:

“Gửi về nhà xong con để luôn ở đó, cha cũng biết nhà mình đâu thiếu những thứ này, lần trước mở ra còn chưa ăn hết, chắc nhét đâu đó trong kho rồi… Không ngờ ngon đến thế...”

Ông ta mới chỉ nếm một miếng đã thấy choáng ngợp vì ngon, nghĩ bụng về nhà nhất định phải tìm lại cho bằng được.

Thao Dang

Nhưng điều này lại làm ông Chúc tức giận:

“Đúng là thằng không có mắt nhìn! Đồ tốt không ăn, lại để trong kho chờ nó nảy mầm chắc?”

“Cháu gái lớn của cha có hiếu thế, gửi đồ cho con đầu tiên, còn ông nội thì xếp sau đấy!”

Chúc Vân Đào: ...

Ông ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu sao tự dưng lại bị mắng. Đúng là đồ ngon thật, nhưng để đó cũng không hỏng mà?

Dù giờ nghĩ lại, ông ta cũng có hơi hối hận.

Ông Chúc thấy như đang đ.ấ.m vào bông, liếc anh ta một cái, không nói gì thêm.

Chờ đến khi ông ta ăn hết bát chè tuyết nhĩ, thần sắc căng thẳng pha chút phấn khích mới dịu đi, hai cha con mới ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng.

Chuyện công việc, Chúc Vân Đào vốn ít khi mang về nhà kể. Nhưng đã lâu không gặp, cũng có vài điều muốn nói, ví dụ như cuộc sống của ông Chúc ở viện dưỡng lão thế nào?

Nhìn khí sắc ông cụ rất tốt, nhưng làm con, ông ta vẫn muốn nghe chi tiết hơn.

Đang nói thì thấy ông Chúc lôi từ túi áo ra một hộp t.h.u.ố.c lá kiểu dáng rất hợp thời, sau đó lấy ra một điếu thuốc dài, không có nhãn hiệu.

Chúc Vân Đào nhướn mày:

“Cha, cha không được hút nhiều thuốc đâu nhé!”

Ông Chúc nghe thế càng cáu:

“Hút nhiều?! Con có biết cha tiết kiệm thế nào không? Giờ cha chỉ hút 10 điếu một ngày, nửa điếu cũng không dám thêm!”

Thật sự là t.h.u.ố.c lá quá ít, mỗi lần hút một điếu đều thấy tiếc.

Trước đây ông vốn là “thần khói”, mỗi ngày ít nhất hai bao, có lúc lệnh cấm nghiêm ngặt lắm mới chịu giảm xuống còn một bao rưỡi.

Giờ thì tốt rồi, 10 điếu! Nói ra mà thấy xót xa.

Chúc Vân Đào nhướn mày, nhìn sắc mặt hồng hào của cha, thực sự tin là ông tiết chế hơn. Nhưng mà dân hút thuốc với nhau, ai chẳng hiểu lòng nhau?

Sao mà thói quen mấy chục năm không bỏ được, giờ tự nhiên lại giảm xuống còn 10 điếu một ngày?

Còn nữa...

“Cha lấy thuốc này ở đâu thế? Trông chẳng giống loại nhà mình hay dùng.”

Nhắc đến chuyện này, đây chính là thành tựu đắc ý nhất năm của ông Chúc. Lúc này ông như đứa trẻ khoe món đồ quý, đẩy năm điếu thuốc đã chuẩn bị sẵn về phía con trai:

“Này, con thử đi. Cái này cho con đấy.”

Chúc Vân Đào: ...

Không đến mức thế này chứ.

Nhưng điều này lại khiến ông ta nhớ đến chuyện cũ, năm 16 tuổi học hút thuốc, ông ta bị cha tóm ngay ngoài cửa, lấy thắt lưng quật cho một trận nhớ đời.

Giờ đây khi ông ta đã bốn mươi, năm mươi tuổi, cha lại chủ động đưa thuốc mời ông ta hút.

Đời người đúng là trớ trêu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận