Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 387: Chuyển nhà rồi!

Người hiện đại đúng là thú vị, ngay cả làm nông cũng biến thành "du lịch trải nghiệm".

Tống Đàm hiểu rất rõ về sở thích kỳ lạ của những người trẻ hiện nay.

"Người ta phải lái xe từ trung tâm thành phố tới đây, còn mang cả con nhỏ, sao mà đi sớm được."

Ngô Lan nghệt mặt ra.

Bà bực bội hỏi, "Bảy, tám giờ mới tới nơi? Họ trải nghiệm cái gì, gặt lúa hả? Hôm qua bảo mời người giúp, sáng nay mới 5 giờ, bên kia đã nhắn tin đi ra đồng rồi."

Mùa hè trời nóng, người nhà nông thường ra đồng từ lúc năm giờ sáng, làm đến tầm chín, mười giờ lại về. Buổi chiều thường ba, bốn giờ mới bắt đầu ra đồng lại. Gặp lúc hè oi ả nhất, thậm chí sáu giờ sáng bắt đầu cũng là trễ rồi.

Chính vì thế, Ngô Lan không thể hiểu nổi: Mang con đi gặt lúa mà không chê cực sao?

Bà vừa trách, vừa cằn nhằn:

"Biết sớm là có ba chục người, thì gọi ai đến nữa làm gì cho tốn!"

Tống Đàm cười đáp,

"Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì thế? Ba chục người này mà cày hết một buổi sáng, chắc cắt được một sào đất đã là may. Đừng hy vọng nhiều!"

"Con mời người ta đến, chủ yếu là để họ ăn uống, vui chơi, rồi tiện thể mua chút đồ thôi mà."

Ngô Lan nghẹn lời.

"Được rồi, giỏi buôn bán là tốt, nhưng đừng tính toán keo kiệt quá. Bạn bè mà biết lại cười đấy!"

"Con hiểu mà."

Ngay lúc ấy, Ngô Lan nhớ ra chuyện khác, liền nhắc,

"Đúng rồi, tối qua mợ cả con gọi. Mợ ấy nói hôm nay anh họ con qua phụ gặt lúa. Nhưng thật ra cái sức của nó thì chẳng trông mong gì đâu, chủ yếu là để rèn giũa tính tình thôi."

Nói đến đây, Ngô Lan thở dài.

Thao Dang

"Đàm Đàm, hồi trước mẹ con họ đối xử với nhà mình tốt lắm. Khi ấy Kiều Kiều còn nhỏ, nhà mình thì chẳng dư dả, ông bà ngoại con có giúp đỡ đôi chút, nhưng mợ cả con chưa hề phàn nàn tiếng nào…"

Giờ có không ít người tranh cãi chuyện cha mẹ phải chia tài sản đều cho con cái. Nhưng ở quê, nhất là với thế hệ như Ngô Lan, quan điểm vẫn là: “Con gái gả đi như bát nước đã hắt”.

Lấy chồng rồi, làm con gái không phải lo chuyện tài sản cha mẹ. Tương ứng, cha mẹ đôi khi trợ giúp ngầm cũng là thiệt thòi cho con trai, con dâu.

Chỉ vì ơn nghĩa ngày trước, lại thêm chuyện vợ chồng mợ cả không những luôn giúp đỡ lúc khó khăn, còn thường xuyên cho vay khi túng thiếu, cả nhà trên dưới hòa thuận. Ngô Lan nghĩ, dù cháu trai đến chỉ để làm màu, thậm chí chẳng làm gì ra hồn, bà cũng sẵn lòng.

"Bởi vì chuyện này, Đàm Đàm, nếu anh Lôi làm việc không hiệu quả, con cũng cố nhịn một năm, coi như giúp rèn luyện tính cách nó."

Bà cố ý nhắc nhở trước, tránh để Tống Đàm không chuẩn bị tâm lý.

Tống Đàm nghe, phì cười:

"Mẹ nói cái gì thế? Anh Lôi qua đây giúp con làm việc là phúc của con đấy. Dù gì anh ấy cũng là thanh niên khỏe mạnh, giờ muốn thuê lao động cỡ hai, ba nghìn tệ, đâu phải dễ."

Lúc này Trương Yến Bình đang xếp đồ, nghe vậy thì nhảy dựng lên, giọng đầy bất mãn:

"Sao anh Lôi vừa tới đã có tiền lương hai, ba nghìn, mà anh nhằn nhì mãi mới được có 2.500 tệ?"

Lúc mới bắt đầu, đừng nói 2.500, cô em họ ki bo này chỉ trả 1.500 thôi nhé!

Tống Đàm cười ha hả:

"Anh Lôi xuống đồng gặt lúa là lao động cải tạo… Còn anh có muốn đi thử không?"

Nghe xong, Trương Yến Bình lập tức cụp đuôi:

"Vì 500 đồng mà phải xuống ruộng? Anh đâu có điên."

Sáng sớm, Tống Tam Thành đi lên núi chạy chiếc xe ba bánh xuống. Nhìn thì chẳng bao nhiêu đồ đạc, nhưng thực tế cũng phải chạy tới ba chuyến mới chở hết nào là cốc chén, ấm trà, xô nước nóng... đủ thứ lỉnh kỉnh đến chỗ mới.

Mọi người thì nhẹ nhàng hơn, mỗi người ôm một cái laptop, máy tính bảng, tay xách đủ loại sạc pin, thế là coi như hoàn tất màn "dọn nhà"!

Vì bận rộn, cả nhà ăn sáng qua loa, ai nấy cầm theo đồ cá nhân, vừa đi vừa hóng gió sớm, nhàn nhã tiến về ngôi nhà mới.

Đi qua con đường lớn, rẽ vào lối nhỏ, vòng qua rừng tre... Trước mắt họ hiện ra một bãi đất rộng được lát xi măng phẳng lì.

Dưới nền vẫn là rác thải xây dựng, chẳng trồng trọt được gì, nên tận dụng làm sân luôn.

Hai bên bãi đất là sườn đồi, cây cối um tùm, hoa dại chen chúc đủ màu sắc, lá cây xào xạc trong gió. Không những không thấy trống trải, mà còn cảm giác tràn đầy sức sống.

Trương Yến Bình tỏ ra hài lòng trước:

“Đoạn này đậu xe tiện ghê!”

“Chưa hết đâu!” Tống Tam Thành cười sảng khoái: “Bên cạnh còn cái bể nước và vòi, rửa sạch rồi phơi lúa, phơi rau khô ngay đây… Quá tiện! Không phải chen vào sân nhà nữa.”

Tống Đàm cũng vừa ý: "Khi nào đào chín, có thể phân loại, đóng gói ngay trước cửa nhà luôn!"

Cả nhà chứng kiến ngôi nhà mới hoàn thiện từng chút một, giờ nhìn đâu cũng thấy ưng ý. Thậm chí đứng ngắm cả bãi đất trống này một hồi, rồi lại bàn luận về mấy bụi hoa dại hai bên. Cuối cùng, ánh mắt hướng về bức tường thấp bao quanh sân.

Tường không cao, trong làng ai cũng xây tường cao cả mét rưỡi đến hai mét, nhưng nhà mới này chỉ có tường cao hơn mét một chút, thêm cánh cổng trang trí cũng chỉ ngang đó. Rõ ràng là thiên về thẩm mỹ hơn.

Điều này ban đầu Tống Tam Thành không đồng tình.

Ông nghĩ tường nên xây cao, gắn thêm mảnh kính vỡ hay đinh sắt trên đầu tường mới an toàn.

Nhưng Triệu Phương Viên, người có kinh nghiệm xây mấy căn biệt thự, lại có ý kiến khác và kiên nhẫn giải thích:

“Chú à, cái tường này ngăn được người tốt, không ngăn được kẻ xấu đâu. Dù chú xây cao ba mét, ai muốn vào vẫn vác thang qua được. Xây cao lại làm không gian sân nhà thêm ngột ngạt, mất tầm nhìn. Thà xây thấp thế này, vừa đẹp vừa tiện.”

Lý do chính là để dễ quan sát đồ phơi ngoài sân.

“Nếu cần bảo vệ, mình trồng cây kim anh ở mép tường, vừa đẹp vừa nhiều gai. Có thể trồng thêm cây kỷ tử, xen lẫn vài khóm dâu gai… vừa đẹp, vừa chắn người, lại có trái ăn. Quá lời còn gì!”

“Hơn nữa, hai bên nhà còn có hai dãy nhà phụ, chú cần tường cao làm gì?”

“Chỗ cần xây tường cũng đâu nhiều.”

Nghe vậy, Tống Tam Thành bị thuyết phục ngay.

Cả nhà mở khóa cổng, bước vào sân. Sân cũng phẳng lì, nhưng bồn hoa thì trống không, vì sáu bảy tháng nay trời nóng quá, chẳng ai kịp trồng gì.

Nhà mới thì hoàn toàn mới toanh.

Tường sơn trắng, mái ngói xám đậm, cửa kính lớn giữ ánh sáng tràn vào nhưng không chiếm hết mặt tường…

Trương Yến Bình không giấu được sự ghen tị:

“Căn nhà như này… trời ơi, sống ở đây thì sướng khỏi nói.”

“Ai mà chẳng muốn cơ chứ!”

Ánh mắt Tần Quân tràn ngập khao khát, gần như chảy thành dòng: "Nhất định về quê mình cũng phải xây một căn như thế này!"

Chỉ có Kiều Kiều là không nghĩ gì nhiều, cậu bé hí hửng chạy lên bậc thềm, đẩy cửa ra:

“Oa! Nhà rộng quá! Sáng trưng luôn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận