Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 349: Định giá đào xanh.

Vừa dứt lời, vẻ mặt ông chú Bảy từ nhăn nhó đau đớn bỗng chuyển thành thỏa mãn và thư thái.

Sau đó, ông khẽ nheo mắt, như thể đang chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu nhẹ, dư vị kéo dài mãi.

Nhìn đến đây, đám khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng đột nhiên im lặng.

Rồi ngay sau đó, người vừa tuyên bố "không mua" lại vội vàng gõ dòng chữ:

[Hay là… thôi thì ủng hộ một chút vậy! Cho tôi đặt trước hai giỏ nhé!]

Lúc này, có người rụt rè hỏi:

[Xin hỏi một chút, đào xanh muối này bà bầu ăn được không?]

Ngay lập tức, một người khác trong phòng trả lời:

[Bạn mới đến à? Trong phòng phát trực tiếp này, đừng hỏi bất kỳ câu gì nhé.]

[Tại sao? Phát trực tiếp mà lại không được hỏi sao?]

[À không, bạn cứ hỏi đi, nếu có ai trả lời thì tôi thua luôn.]

[???]

Cái giá đỡ dựng chiếc điện thoại ở đó, hiện diện còn ít hơn cả mấy cái cây trên núi phía sau. Đến mức, nếu Kiều Kiều không nói gì, mọi người đều quên mất rằng buổi phát trực tiếp vẫn đang diễn ra.

Ban đầu Kiều Kiều cũng còn nhớ.

Nhưng khi con d.a.o trong tay bắt đầu "có ý chí riêng", từng đường cắt chéo trên trái đào xanh hiện ra một cách trôi chảy, cả người cậu dần quên mất việc làm "người hướng dẫn", chỉ còn chăm chú làm việc, cắm cúi như thể mọi thứ khác không tồn tại.

Ngô Lan đứng bên cạnh nhìn không khỏi xót xa:

“Con xem, làm việc sao lại hăng thế? Không nóng à? Nghỉ một chút đi.”

Kiều Kiều không ngẩng đầu lên:

“Con không mệt, con thích làm cái này.”

Không phải động não, động tác cũng đơn giản, nhìn cả một chậu đầy mà cảm thấy thỏa mãn vô cùng!

Tống Đàm đứng bên cười:

“Được chứ, bây giờ chưa quá nóng, nó muốn làm thì cứ để nó làm. Kiều Kiều của chúng ta là đàn ông con trai mà!”

Càng nói, Kiều Kiều càng hăng hái hơn.

Trong khi phòng phát trực tiếp không một ai quan tâm, bất chợt có dòng bình luận yếu ớt xuất hiện:

[Vậy… tụi tôi bị lãng quên nữa rồi hả?]

[Không sao đâu, cậu ấy còn chưa tắt phát trực tiếp mà. Thế là mãn nguyện rồi.]

[Đúng vậy. Trời nóng thế này, hay là đi ngủ một giấc nhỉ?]

[Đợi đã! Mấy người không đi làm à? Trốn việc đã đành, còn ngủ thì có quá đáng không?]

[Xin lỗi, công ty là của tôi.]

[Xin lỗi, tôi có văn phòng riêng.]

[Xin lỗi, chỗ tôi không có giám sát, muốn làm gì thì làm.]

Trời đất, hóa ra đây là một phòng phát trực tiếp kiểu "khoe mẽ"!

Những người khác, không dám ho he, chỉ âm thầm rơi nước mắt chua xót của dân làm công.

May mắn thay, đến 9 giờ 30, ông chú Bảy tuyên bố nghỉ tay:

“Kiều Kiều, nghỉ một lát đi, nếu không lát nữa mỏi tay đấy.”

Đúng lúc đó, ngoài sân có người mang đến giỏ đào xanh cuối cùng.

“Ông Tống à, hôm nay không hái nữa đâu, số còn lại chiều tối hái tiếp.”

“Được.” Tống Tam Thành nhanh chóng đáp lời.

Mặt trời lên cao, dù trên núi có cây đào nhưng vẫn nóng bức khó chịu. Việc tạm dừng này là điều đã bàn trước.

Thím Liên Hoa nhận lấy giỏ đào xanh, cười nói:

“May mà ngừng lại, làm thêm nữa chắc hũ cũng không đủ, chiều nay lại phải gọi người mang thêm tới.”

Kiều Kiều nhìn ba chậu lớn đào xanh ngâm đường chua ngọt bên phía ông chú Bảy, rồi lại nhìn một chậu rưỡi đào ngâm muối phía mình, lặng lẽ nhận thêm giỏ đào kia:

“Chúng ta làm nốt chỗ này đi ạ.”

Được thôi, trẻ con yêu lao động thế, cản làm gì?

Thím Liên Hoa nhìn Tống Đàm, rồi vội vàng đổ giỏ đào vào chậu, tiếp tục chà rửa.

Đôi găng tay cao su màu đỏ bà đeo trở nên nổi bật. Lớp lông mịn trên trái đào được cọ sạch, để lộ màu xanh non mềm mại, nhìn trong phòng phát trực tiếp càng thêm bắt mắt.

Phía bên kia, đào xanh được rửa sạch, xả qua hai lần nước rồi đưa cho Kiều Kiều. Cậu lại quay sang khu bếp, tiếp tục luộc hũ để khử trùng.

Lúc này, trong sân, các chậu inox lớn được xếp ngay ngắn, bên trên phủ lưới trắng chống bụi.

Mấy chiếc hũ thủy tinh đã được tráng qua nước sôi, lật úp lên khăn sạch, thím Liên Hoa rảnh tay thì lau khô từng chiếc, rồi cẩn thận che lại.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp nhìn mà không khỏi cảm thấy hài lòng.

[Dù chỉ là một sân nhà nông thôn, nhưng trông thật sạch sẽ!]

[Như kiểu do chính tay mình làm vậy.]

[Mượt mà ghê, không khí cũng thật tốt...]

[Buồn ngủ quá.]

[Chủ livestream này đúng là không khách sáo, quy trình chế biến cũng chiếu hết cho bọn mình xem.]

[Tôi thích xem lắm, nhưng lần sau livestream có thể báo trước được không? Ít nhất cho tôi chút thời gian để gọi đồ ăn.]

[Đúng vậy, nếu biết trước thì tôi sẽ nhịn ăn, tránh tình cảnh no rồi mà vẫn thèm. Ăn thì không thoải mái, mà không ăn thì cũng dở.]

Đúng lúc này, Trương Yến Bình hỏi:

“Đàm Đàm, đào xanh nhà mình định giá thế nào đây? Hay để anh chụp vài bức bằng điện thoại, đăng bừa lên trước, dù sao cũng không nhiều lắm.”

Thật ra thì... cũng khá nhiều đấy!

Dù rằng cây đào trên núi năm nay mới được trồng từ cây giống lớn, theo lý thì chưa đến kỳ thu hoạch rộ. Nhưng nhờ có linh khí thúc đẩy, chúng lại phát triển còn vượt cả kỳ thu hoạch rộ. Riêng đào xanh để tỉa bớt, mỗi mẫu cũng hái được bốn, năm trăm cân!

Hai mươi mẫu rừng núi, thế nào cũng phải được tầm mười nghìn cân chứ?

Mà đó còn là đào xanh chưa kịp lớn!

Nghĩ đến số lượng này, có thể tưởng tượng mùa đào năm nay sẽ bội thu đến mức nào.

Nhưng mà...

Trương Yến Bình thầm tính toán, loại này thuộc dạng sản phẩm phụ theo mùa, chắc không bán đắt lắm.

Ở cửa hàng, những món rẻ hơn một chút thường là hết hàng nhanh nhất.

Tống Đàm suy nghĩ một lát:

“Hay... giá cũ đi?”

Giá cũ là 20 tệ một cân.

Nhưng Trương Yến Bình không đồng ý:

“Cái hũ thủy tinh này thôi cũng tốn 5 tệ rồi!”

Tống Đàm ngạc nhiên:

“Đắt thế à? Hay là thế này, 29 tệ nhé.”

Trương Yến Bình cân nhắc:

“Cũng hợp lý. Trời nóng, thuê người cũng khá tốn, chi phí này không thể quên được.”

200 tệ một ngày, vì lượng công việc không nhiều lắm, chủ yếu là hái trái trên cây và tỉa bớt trái, nên chỉ thuê hai người nổi tiếng cẩn thận trong làng.

Cả phòng livestream nghe đến đây thì ai nấy đều ngớ người:

[Đây là thật sự không coi bọn tôi là người ngoài nhỉ.]

[Được tận mắt chứng kiến logic định giá của cửa hàng: ưu tiên giá cũ.]

[Nói thế nào nhỉ, mặc dù họ thẳng thắn định giá trước mặt mình, thậm chí vì hũ thủy tinh thêm cả 9 tệ, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hơi cảm động.]

[Đào xanh rẻ thật đấy!]

[Tôi muốn mua!!!]

[Tôi cũng muốn!]

[Nói vậy, 29 tệ một cân, không mua lúc này thì đợi đến lúc nào nữa?!]

[Cả cửa hàng cũng chẳng tìm đâu ra món nào rẻ hơn.]

[Trà 50 tệ một gram, tuyết nhĩ 80 tệ 10 gram, mật ong 1000 tệ một cân.

Ngoài ra... chẳng còn gì nữa.]

Trời nóng, các loại rau củ trái khác thậm chí còn không đăng bán.

Nhưng mặc kệ phòng bình luận sôi sục, mọi người ở sân trước vẫn xử lý đào, định giá xong, chưa kịp đóng hũ thì Trương Yến Bình đã đăng sản phẩm lên kệ. Đến lúc đó, họ mới nhận ra một chuyện quan trọng:

Hôm nay họ đã hứa gì với Kiều Kiều nhỉ?

Livestream bán hàng...

Chết tiệt, livestream!

Tống Đàm và Trương Yến Bình đồng loạt đứng bật dậy, quên mất luôn.

Nhìn giá đỡ camera cô đơn đứng giữa sân, trông vừa vô tội vừa đáng thương.

Thao Dang

Ngay cả người mặt dày như Tống Đàm cũng không nhịn được mà hắng giọng:

“À... à... xin lỗi mọi người nhé, vừa rồi quên mất... Đào... đào này ngon lắm.”

Ôi trời, thật sự không nói tiếp nổi nữa.

Đúng lúc này, một dòng bình luận run rẩy hiện lên:

[Chỉ có mình tôi nhớ lần trước bán dưa hấu thôi sao?]

Tinh thần Tống Đàm phấn chấn hẳn!

Lúc này, để đánh trống lảng, cô chuyện gì cũng dám nói:

“Không phải dưa hấu thôi sao? Bán!”

“Chỉ là hơi đắt, vận chuyển và hậu mãi cũng phiền phức, hay là thế này, đăng 10 trái thôi. Ai không ngại giá thì cứ mua.”

Đây thật sự là thứ rẻ nhất nhà Đàm Đàm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận