Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 350: Mang thai ăn được không?

Thật lòng mà nói, 10 trái dưa hấu này đúng là bán qua loa. Trương Yến Bình thậm chí không chọn nổi một bức ảnh đẹp, chỉ tiện tay nhấn vào một bức chụp gần nhất, đến phần chi tiết sản phẩm còn chưa kịp chỉnh sửa.

Vậy mà vừa cân ký, định giá, đưa lên kệ, hệ thống phía sau đã “ting ting” vang liên hồi.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên:

“Hay là đưa thêm vài trái nữa nhỉ... nhưng mà hết rồi.”

Cả phòng phát trực tiếp sôi sục!

[Trời đất, tôi còn đang phân vân phí vận chuyển, quay qua quay lại đã vượt số lượng mua rồi!]

[Cái gì? Các người giàu thế rồi à?]

[Hai mươi tệ một cân, tôi không mua nổi, hu hu hu.]

[Mua rồi, cố ý chọn trái nhỏ nhất, hu hu hu!]

Một lúc sau, mới có người chậm rãi đáp:

[Thật ra không phải giàu đâu, chủ yếu lần trước xem livestream xong cứ nhớ mãi.]

[Đúng vậy, tôi cũng thế. Đi mua ba trái dưa ở cửa hàng trái cây mà chẳng thấy trái nào có cảm giác như thế.]

[Chủ yếu là bầu không khí tới đây rồi, không tiêu tiền thì không đúng lắm.]

Tống Đàm mặt mày không vui.

Dù livestream không quay đến mặt cô, nhưng âm thanh của cô thì thu rõ mồn một.

“Tôi không muốn bán dưa hấu, gói hàng phiền phức, hậu mãi cũng phiền phức. Ở đây bán cho dân trong vùng tiện biết bao, chỉ cần một chuyến xe là xong.”

Đang nói thì cô cúi đầu, thấy một loạt bình luận hiện lên:

[Chai năm đồng bán chín đồng.]

[Chai năm đồng bán chín đồng.]

[Chai năm đồng bán chín đồng.]

Tống Đàm: …

Cô miễn cưỡng đáp:

“Được rồi, đưa 400 phần đào xanh lên trước, loại chua ngọt và loại mặn mỗi loại 200 phần. Dưa hấu thì thêm 100 trái nữa.”

Dưa hấu tuy đắt nhưng vẫn chấp nhận được. Vấn đề là phí vận chuyển khiến nhiều người lấn cấn, nên Tống Đàm nghĩ 100 trái là đủ rồi.

Vì thế, khi anh Tiểu Trương ôm một đống hộp đóng gói vào sân, vừa hay nghe thấy Tống Đàm hỏi:

“Anh Tiểu Trương, hôm nay có thể gửi thêm 300 trái dưa hấu được không?”

Tiểu Trương: …

“Cô g.i.ế.t tôi đi thì hơn!”

Anh ta mặt mày xám xịt:

“Cô nhìn cái xe van nhỏ của tôi xem, nó giống có thể chở nổi 300 trái dưa hấu lắm sao?”

Hồi mở dịch vụ chuyển phát Feng Feng ở thị trấn, anh ta không ngờ có ngày hàng hóa nhiều đến mức xe van không đủ tải.

Tống Đàm lại hỏi:

“Vậy 400 cân đào xanh thì sao?”

Cái quái gì đây?

Tiểu Trương: …

Anh ấy vừa khóc vừa bắt đầu nhận đơn, đóng gói, chèn thêm bọt xốp. Nghĩ mà xem, thời nay kiếm một khách hàng không dễ chút nào!

Đang lúc bụng đầy tâm sự, trước mặt bỗng có hai khay đào xanh đưa tới:

“Nào nào nào, thử đi.”

Ông chú Bảy nhìn anh ta:

“Xem thử hai khay này, anh thích loại nào? Lát nữa mang một ít về.”

Tiểu Trương lập tức quên mất bao nhiêu nỗi cay đắng lúc nãy. Hương vị chua dịu của đào xanh tỏa ra, khiến nước miếng anh ta tuôn trào.

Nhưng anh ta vẫn giữ lý trí:

“Thôi thôi, cháu không thích ăn đồ chua.”

Ông chú Bảy làm vẻ tiếc nuối, đưa tay cầm một trái nhét vào miệng. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vị chua vẫn khiến ngũ quan ông ấy co rút lại.

Tiểu Trương nhìn mà không nhịn được cười méo miệng, rồi nước miếng trong miệng lại tràn ra.

Anh ta nuốt khan, nhìn khay đào xanh trước mặt:

“Hay là… nếu mọi người đã nói thế, để tôi thử một trái xem sao?”

Chủ yếu là đồ nhà Tống Đàm chưa bao giờ làm người ta thất vọng.

Anh ta cũng không rõ từng loại hương vị ra sao, tiện tay bốc đại một trái xanh xanh.

Vừa cắn lớp vỏ của trái đào xanh, vị chua lập tức nổ tung trong miệng, hòa với chút muối mặn khiến anh ta nhăn cả mũi lẫn mắt lại. Miệng ngậm trái đào, nhổ không xong, nuốt cũng không nổi!

Thế nhưng khi cái cảm giác chua gắt ấy dần tan biến, từ mũi đến đầu óc như được gột sạch, nhẹ nhõm hơn hẳn. Ngay sau đó, đầu lưỡi anh ta lại nếm được chút ngọt thanh dịu.

Anh ta vui sướng kinh ngạc!

Nói thật chứ, nhai thêm mấy miếng nữa, đúng là ngon không tưởng đấy!

“Bà bầu ăn được không ạ?”

“Sao lại không ăn được?”

Ông chú Bảy cười sảng khoái:

“Bên trong chỉ có muối với đường, chẳng thêm gì khác cả. Nhưng mà đừng ăn nhiều quá là được.”

“Đương nhiên rồi ạ!”

Anh bạn trẻ Tiểu Trương hào hứng gật đầu lia lịa, chỉ cảm thấy khách hàng lớn này là người tử tế nhất thế giới. Không phải đóng gói à? Ổn thôi, anh có thể gói cả ngày!

“Bao nhiêu tiền một hũ? Cho tôi thêm hai hũ nữa, vợ tôi chắc chắn thích ăn!”

“Rẻ thôi.” Trương Yến Bình chen vào đáp:

“29 tệ một hũ. Còn nếu anh không cần hũ, chúng tôi đóng tạm vào túi nhựa bán 20 tệ một cân, về ăn thử trước, không tính tiền.”

Gặp được người mua dễ tính thế này, Tống Đàm cảm thấy khá nhẹ nhõm.

Tiểu Trương bỗng cảm động đến không nói nên lời!

Chưa bao giờ anh ta gặp tình huống nào đi đóng gói hàng mà đồ người ta bán minh bạch giá cả, lại còn hào phóng cho thử miễn phí như vậy!

Anh ta nhanh nhẹn xé cuộn băng dính:

“Được! Tổng cộng mấy đơn? Tôi lập tức gói ngay!”

“Không nhiều lắm.” Tống Đàm cười rất hòa nhã:

“300 trái dưa, 400 cân đào muối. Ngày mai nếu rảnh, mời anh lại qua lần nữa, chắc phải thêm 500 cân nữa.”

Thực ra hôm nay bán chỉ có chừng đó không phải do không ai mua, mà là sản lượng không đủ đáp ứng.

Anh bạn trẻ Tiểu Trương: ...

Đoạn băng dính trên tay anh ta rơi khỏi cuộn, lăn một đường xa tít ra tận ngoài cửa.

Cuối cùng, nghĩ đến mỗi đơn gói được trả thêm năm xu, anh ta quyết định tha thứ cho tất cả!

Cả nhà lớn bé nhà Tống đều ra tay hỗ trợ, đến giữa chừng, Tiểu Trương còn phải quay về lấy thêm thùng đóng gói, gần như dọn sạch kho mới đóng gói xong mọi thứ.

Khi trời chưa tối hẳn, anh ta tranh thủ đưa hàng vào thành phố, hy vọng kịp chuyến xe cuối ngày.

Đợi đến đêm khi anh ta về nhà, đã hơn chín rưỡi tối. Vợ anh ta, đang nằm xem ti vi một cách chán nản, ngẩng đầu lên khi thấy vợ, anh ta vội vã hỏi:

“Hôm nay còn nôn không? Em có ăn gì chưa?”

Vợ thở dài, buồn rầu đáp:

“Nôn suốt... Không có vị gì trong miệng, ăn cũng chẳng thấy ngon.”

Thao Dang

Anh lo lắng đến mức cuống cuồng lên:

“Chiều nay anh quay về lấy đồ quên mất. Lúc đó Tống Đàm đưa tặng anh hai cân đào muối, một cân ngọt chua, một cân mặn. Em thử xem sao?”

“Được tặng á?”

Nghe thế, tinh thần cô lập tức bừng tỉnh:

“Thật không đấy? Là tặng thật?”

“Thật chứ! Không tin em xem chương trình của họ trên app địa phương đi, loại này vốn không đắt, không cần hũ chỉ 20 đồng một cân. Mình ăn thỏa mái!”

Nghe xong cô nhẹ nhõm hơn, không còn e dè gì.

Lập tức, cô mở túi nhựa ra, thấy bên trong là một túi lớn. Hương chua chua thơm thoang thoảng làm cô bất giác nuốt nước bọt, tự nhiên thấy thèm.

Anh ta đang bận rộn rửa mặt thì nói vọng ra:

“Túi nhựa không bảo quản lâu được đâu, em cất vào tủ lạnh, để hai hôm ăn dần. Muốn giữ lâu hơn thì để lần sau mua hũ thủy tinh của họ nhé.”

Nói xong, anh ta nhận ra không ai trả lời, mới hỏi lại:

“Vợ? Em đâu rồi?”

Vẫn im lặng.

Không ổn rồi!

Trong lòng anh ta hoảng loạn, vội vã chạy từ nhà tắm ra, người vẫn còn ướt nhẹp!

Vừa ra, anh ta bắt gặp vợ mình đang cầm miếng đào, mặt nhăn nhó nhìn anh.

Bị gió điều hòa thổi qua, anh bất giác thấy lành lạnh.

“Làm gì thế?” Vợ liếc xéo anh ta, nhanh tay sờ lên bụng mình:

“Sao không mặc quần áo? Thai giáo kiểu gì thế hả!”

Anh ta dở khóc dở cười:

“Gọi mà em chẳng trả lời... Này, không chua à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận