Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 370: Tình bằng hữu giữa c.h.ó và ngỗng.

Trong nhà chính.

Trương Yến Bình dựng thẳng đôi tai, còn nhạy bén hơn cả ăng-ten, lúc này không nhịn được mà đ.ấ.m tay lên bàn:

“Biết thế đã chẳng để Tôn Thủ Bình đi rồi. Ba con c.h.ó lớn của anh ấy mà được dắt ra, đảm bảo làm bà già kia sợ đến mức chạy không kịp. Đúng là quá không biết xấu hổ!”

Không phải bọn họ không biết tôn trọng người già, nhưng thực sự có những người chẳng thể nào khiến người ta kính trọng nổi.

Tần Quân chỉ lắc đầu, vẻ như đã quá quen với những khách hàng khó chiều khi làm ăn:

“Vô dụng thôi. Đại Vương không phải đang canh trên núi đấy sao? Bà ta muốn ra tay thì vẫn ra tay, nào có thấy sợ đâu.”

“Huống chi, nếu ông chủ Tôn mà dắt c.h.ó ra thật, lại khác gì c.h.ó giữ núi đâu. Bà ta mà nằm lăn ra đất, nói bị c.h.ó làm sợ… Dù cuối cùng không phải bồi thường, cũng dính đầy tai tiếng.”

“Phải nói là may mà anh ấy đi rồi. Dù gì mấy con c.h.ó ấy cũng chẳng phải của anh ta.”

Cũng phải thôi.

Trương Yến Bình quay lại nhìn Tống Hữu Đức và Tống Tam Thành đang ngồi im lìm:

“Dượng, bà già đó hồi trẻ cũng như thế à?”

Tống Tam Thành nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

“Cũng gần như vậy. Lúc trẻ, ai cũng bảo bà ấy là một người vợ ghê gớm, trong làng chẳng bao giờ chịu thiệt, còn rất dữ dằn.”

Chỉ là, bà vốn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà người ta. Phụ nữ trong làng thấy bà khổ cực thì thương hại, đàn ông cũng chẳng muốn chấp nhặt. Thỉnh thoảng nhà ai có bị bẻ mấy nhánh rau, hái vài trái cũng chẳng để tâm.

Nhưng ai mà ngờ được, đến giờ khi người ta ít làm ruộng, bà ta lại càng quá đáng hơn!

Bà ta chỉ là một bà già thôi, ăn được bao nhiêu? Nếu thực sự cần, hàng xóm có càu nhàu vài câu, cùng lắm họ cũng chẳng cố giữ vườn.

Nhưng bà ta thì không!

Sáng đi bẻ rau nhà người khác, tối lại khắp làng nói xấu rằng người ta lười biếng, trồng rau chẳng ra sao. Ai mà chịu nổi?

Giờ thì trong làng, người lánh, c.h.ó cũng chán chẳng thèm sủa.

Mỗi tối, cả làng tụ tập ở quảng trường nhảy múa, hễ bà ta đến là chẳng ai buồn để ý.

Tống Tam Thành vẫn thấy lạ:

“Nhà mình đâu phải lần đầu bán đồ ra ngoài, mấy lần mời người trong làng làm giúp cũng đâu có chuyện gì. Sao lần này bà ta lại mò đến?”

Ai ngờ đâu, tất cả đều nhờ uy danh của Đại Vương từng ăn t.hịt hổ kia!

Ở bên ngoài, Tống Đàm nghe thấy những lời chanh chua ấy, cứ nghĩ bà già sẽ ngượng ngùng mà thu liễm lại một chút.

Nhưng nào ngờ, bà lão Chu vẫn trơ trẽn gật đầu đáp:

“Đúng rồi. Hắn kéo áo tôi, còn đẩy tôi ngã vào chuồng lợn nữa. Các người nhìn xem, tôi giãy giụa thế này mà quần áo cũng rách cả rồi! Tôi nói cho các người biết, hôm nay không xin lỗi đàng hoàng và bồi tiền áo cho tôi, tôi sẽ rêu rao chuyện này khắp đội!”

Thao Dang

Thôi đi! Chuyện trước giờ đều được giấu nhẹm, bà không phải vẫn rêu rao khắp nơi hay sao?

Ngô Lan tức đến tái mặt.

Cái tên của bà lão Chu thì ai chẳng biết, nhưng lời bà ta nói ra, nào ai thèm tin? Nhưng Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan như thế, sao có thể dính phải thứ xui xẻo này?

Còn đối phương thì vừa con người lánh, c.h.ó cũng ghét!

Nhìn dáng vẻ đắc ý của bà lão Chu, Ngô Lan tức giận đến mức mắt đỏ bừng. Bà ngó quanh, chộp lấy cây cào gần đó rồi lao ra ngoài:

“Dám vu oan cho con trai tôi, tôi phải xé nát cái mặt già của bà!!”

Quả thực dọa Tống Đàm hết hồn. Một cào này mà bổ xuống, xé không chỉ là mặt, mà còn cả đầu sọ!

Cô vội lao tới ngăn lại, không nói hai lời, mỗi tay giữ một bên, bà mẹ một bên, bà nội một bên, cứng rắn đẩy họ vào trong nhà chính:

“Vào trong, đừng giận nữa! Để con xử lý!”

Bà lão Chu cũng bị dọa một trận hết hồn.

Bà ta chẳng cần biết cái gì khác, nhưng cái mạng của mình thì phải giữ! Dù sao thì muốn hưởng thụ gì cũng phải có mạng mà sống.

Thế nhưng nhìn bộ dạng đầy e ngại của Tống Đàm, bà ta lại bật cười, vẻ tự tin tràn trề.

“Lại đây! Đánh vào đây! Bà già này sợ mấy người chắc?”

“Không đánh c.h.ế.t được bà đây thì bà đây tố cáo lên tòa án!”

Tống Đàm: … hóa ra còn biết tới tòa án nữa đấy! Xem ra bà già này cũng không phải dạng vừa, mềm cứng đều không sợ là đúng.

Cô nhìn ra rồi, có vài người kiểu gì cũng muốn vơ lợi ích về mình, danh dự hay mặt mũi chẳng là gì quan trọng.

Đánh người thì bà lão này không dám đánh đâu, thời nay người già không phải dễ động vào. Còn chửi mắng, thì người ta lại như một hạt đậu đồng cứng rắn, chửi thế nào cũng không sợ.

Còn như báo cảnh sát hay nhờ lãnh đạo làng gì đó… nếu có ích thì bà lão Chu làm sao có thể ngang ngược được như thế?

Vậy nên cô chẳng nói gì thêm, chỉ nghe tiếng cửa chính kêu “rầm” rồi bị cài c.h.ặ.t lại. Biết Ngô Lan đã vào nhà, cô liền huýt một tiếng huýt sáo rồi lớn giọng gọi:

“Đại Vương! Đại Bạch!”

Khoảng cách từ đây về nhà cũ vẫn còn xa, dù giọng của Tống Đàm rất vang, nhưng Ngô Lan vẫn không khỏi khó chịu lẩm bẩm: “Gọi kiểu này thì nghe thấy mới lạ…”

Nhưng lời vừa dứt, từ xa đã nghe thấy tiếng c.h.ó sủa rõ to:

“Gâu! Gâu gâu!”

Mọi người trong nhà kinh ngạc, vội vàng xô ra cửa sổ nhìn. Kiều Kiều vì quá sốt ruột, bèn chạy thẳng vào phòng ngủ rồi mở toang cửa sổ nhìn ra sân.

Mấy người chen chúc nhau tìm góc để quan sát.

Tiếng sủa của Đại Vương thật dữ dội!

Đứng trước con c.h.ó lớn như vậy, trong lòng bà lão Chu không phải không run sợ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, ở trên núi, Kiều Kiều cũng không dám thả c.h.ó cắn mình, chỉ cắn vào quần áo thôi, đúng không?

Bà lão nới lỏng tay đang giữ áo mình, bĩu môi đầy thách thức:

“Đến đây! Cắn bà già này đi!”

Những chỗ da t.hịt trắng nhão lộ ra làm Tống Đàm lắc đầu ngao ngán thở dài. Nhưng cũng may, không đến mức xé toạc hết, tạm gọi là còn nhìn được.

Một nụ cười kỳ quặc chớm nở trên khóe môi cô.

Bà lão Chu khẽ chột dạ, và ngay lúc đó, một âm thanh the thé vang lên rõ ràng:

“Quác Quác!”

Đây mới đúng là tiếng kêu thực sự của Đại Bạch!

Nó phành phạch đôi cánh ngắn, lao xuống như gió. Dù chậm hơn Đại Vương vài nhịp nhưng khi đôi chân của nó “phạch phạch” đáp xuống nền xi măng nóng bỏng, vẫn nhanh nhẹn không ngờ!

Nó chạy một mạch tới, nhìn thấy Đại Vương đứng gác trước cửa sân, oai phong lẫm liệt, mắt dán c.h.ặ.t vào bà lão Chu, nó cũng chẳng chịu thua. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu chăm chăm nhìn vào đối thủ muốn xâm chiếm lãnh thổ của mình. Cổ nó rướn thẳng tắp, trông càng thêm dọa người!

Ngay lập tức, nó lao về phía trước, mổ một cái rõ mạnh vào đùi trần của bà lão Chu!

“Áaaa!”

Đừng nói là đàn ông bảy thước, bị Đại Bạch cắn nhẹ còn không chịu nổi, huống chi là bà lão Chu!

Bà ta bật nhảy lên tại chỗ, suýt khóc òa.

Đại Bạch, rõ ràng rất biết chừng mực, chỉ cần bà ta vừa nhảy lên là nó nhả mỏ ngay. Nhưng cứ hễ bà chạm chân xuống đất, nó lại tiếp tục đớp một cái nữa!

Trong phút chốc, tiếng người kêu, tiếng ngỗng kêu, tiếng c.h.ó sủa vang khắp sân. Tiếng cười to, cười thảm, cười đắc ý cũng thi nhau trỗi dậy.

Cả sân tràn ngập không khí sôi động, vui nhộn.

Bà lão Chu lảo đảo chạy trốn trong sân, bị Đại Bạch nhân cơ hội rượt theo mà đớp không trượt phát nào. Chỉ một lúc sau, hai bên đùi của bà đã chi chít dấu răng sâu cạn đủ cả.

Vừa thở dốc, vừa chạy khó nhọc, bà còn cố lấy tay nhặt bất cứ thứ gì tiện tay để ném trả lại, nhưng vô ích…

Dù bà lão cầm cái gì, Đại Bạch cũng đều né được và phản công vô cùng chuẩn xác!

Cuối cùng, không cam lòng, bà lão Chu hét to:

“Cô… cô thả ngỗng ra cắn người già! Bà đây sẽ kiện cô!”

Tống Đàm phẩy tay, làm ra vẻ nghiêm túc:

“Đó không phải chuyện của tôi đâu. Tôi chỉ gọi c.h.ó nhà tôi thôi. Việc nó chơi thân với con ngỗng thì đó là chuyện của chúng nó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận