Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 346: Mùa hè rực rỡ.

Hương thơm ngọt ngào cứ xộc thẳng vào mũi, khiến cha của Trần Vân không khỏi nuốt nước miếng, nhưng ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.

“Con, rồi mẹ nữa, hai người đứng đây, chỉ được nhìn, không được ăn. Vân Vân!”

Thao Dang

“Giờ con sống xa hoa lắm nhỉ, lương tháng có nhiêu mà dám mua dưa hấu 20 tệ một cân? Nhà mình đâu phải đại gia đến mức đó.”

“Còn mẹ, mẹ nữa! Bác sĩ đã dặn đi dặn lại là không được ăn đồ ngọt, thế mà mẹ chén liền nửa trái dưa. Mẹ không coi cái mạng mình ra gì sao?”

Ông tiện tay cầm một cái thìa, mạnh mẽ xúc một miếng dưa đỏ mọng ở giữa trái, cắn một cái giòn tan.

Hừm!

Biểu cảm của cha Trần bỗng khựng lại.

Mẹ già nhìn miếng dưa, ánh mắt tràn đầy thèm thuồng, lại không nhịn được mà nuốt nước miếng thêm lần nữa. Thực ra, nửa trái dưa vừa ăn đã no căng rồi, nhưng miệng vẫn thèm.

Trần Vân chỉ cười lạnh, lớn tiếng nói: “Đều tại con, xa hoa quá mức, mua dưa 20 tệ một cân, đúng là không nên. Lần sau con mua dưa ở quầy 2 tệ một cân cho xong.”

Cha Trần đặt thìa xuống, mặt nghiêm nghị:

“Con gái à, tiêu xài nhiều một chút cũng chẳng sao. Nói đi, mua dưa hết bao nhiêu tiền, cha bù cho.”

Ông vừa nói vừa rút điện thoại ra chuyển khoản, lại còn căn dặn: “Lần sau thấy dưa ngon thì cứ mua tiếp.”

Trần Vân hừ lạnh: “Nhà mình có phải giàu đến mức ăn nổi mấy trái dưa này đâu, xa xỉ.”

“Vớ vẩn.”

Cha Trần trừng mắt: “Cha kiếm tiền để làm gì? Để con và mẹ con được tận hưởng cuộc sống. Cha làm lụng cả đời, con gái muốn ăn trái dưa ngon, sao lại không được?”

“Mua!”

...

Tối hôm đó, không biết bao nhiêu gia đình vì trái dưa mà vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối.

---

Còn ở nhà Tống Đàm, lại là một ngày bận rộn như mọi hôm.

Hôm nay, người ta được mời đến để tỉa bớt trái trên cây đào.

Hoa đào nở rực, trái kết lại dày đặc, một chỗ có khi đến sáu trái chen chúc. Nhìn thì thích mắt, nhưng để trái lớn và mọng nước thì phải tỉa bớt từ sớm.

Không ai khác, người đến giúp vẫn là dân làng. Dưới gốc cây toàn là dây bí, dây dưa hấu, mọi người đi đứng cực kỳ cẩn thận.

Tiến độ chậm một chút cũng không sao. Việc tỉa trái lẽ ra phải làm sớm, nhưng để những trái đào xanh này lớn thêm chút nữa, nên bây giờ mới bắt đầu.

Dù chưa được nếm thử vị đào xanh ngâm muối, nhưng ông chú Bảy đã khen ngon, mọi người nghĩ đến mấy món trước đây liền không kìm được mà nuốt nước miếng.

Buổi sáng, anh Tiểu Trương lại đến như thường lệ để đóng hàng.

Tống Đàm thấy anh đến, vội ôm ra sáu trái dưa hấu từ trong nhà:

“Đây đây, hộp đóng gói tôi nói anh chuẩn bị đâu rồi? Dưa này nhất định phải gói cẩn thận.”

Anh Trương bất lực cười: “Chuẩn bị rồi, nhưng dưa hấu… Ở Thủ Đô thiếu gì thứ, cả đồ nhập khẩu cũng đầy ra.”

Tống Đàm dứt khoát cắt một miếng: “Vừa cắt xong đấy, anh thử đi.”

Anh Tiểu Trương: …

Anh khịt mũi một cái, im lặng nhai nuốt cho xong bữa ăn, rồi chẳng nói thêm câu nào.

Trương Yến Bình lại xách một giỏ đào xanh trở về, nhìn cảnh này không khỏi thắc mắc:

“Tống Đàm, hôm qua không phải em lên thành phố giao hàng sao? Sao không tiện thể mang luôn dưa hấu này đi?”

“Thế thì lỗ lắm!” Tống Đàm đáp lại vô cùng khí thế.

“Chỗ anh Tiểu Trương gửi hàng rẻ hơn nhiều, thành phố đắt gấp mấy lần. Hôm qua chẳng phải bí thư Chúc chi tiền à? Cô ấy cần gấp mà.”

Trương Yến Bình: …

Quả không hổ là cô em họ của anh. Người biết chuyện thì hiểu vị cứu tinh của cô em ở kinh thành đáng trân quý đến mức nào, còn không biết, lại tưởng là khách hàng siêu kẹt xỉn! Đến gửi hàng mà cũng tính toán từng đồng.

---

Ở một nơi khác, Lục Xuyên chưa hề hay biết mình sắp có một bất ngờ đang trên đường đến. Lúc này, anh đứng trên sân thượng, ngắm nghía từng chậu hoa hồng, lòng đầy nghi hoặc.

Hoa hồng còn được gọi là “lọ thuốc”.

Nấm trắng, đốm đen, rệp, bọ trĩ, nhện đỏ… không cái nào không ghé thăm một lần, như thể không có chúng thì chẳng phải hoa hồng nữa! Đặc biệt là nhện đỏ, đúng là kẻ thù truyền kiếp của người trồng hoa.

Dù anh chăm sóc tỉ mỉ, thông gió tốt, nhưng mùa hè, lá hồng vẫn thường đầy nhện đỏ. Vì vậy, mỗi buổi chiều mùa hè, việc xịt thuốc trở thành thói quen không thể thiếu.

Nhưng giờ đây…

Anh cẩn thận kiểm tra từng chiếc lá. Đã hơn một tuần từ lần xịt thuốc trước, vậy mà không thấy dấu hiệu gì. Rõ ràng vài ngày trước còn có chút vết tích kia mà!

Không chỉ chậu này, mà hầu như tất cả các chậu hoa hồng đều rất khỏe mạnh. Những loài hoa khác càng không có sâu bệnh.

Ngay cả những con ruồi nhỏ thường bay quanh mép chậu đất cũng hoàn toàn biến mất.

Lục Xuyên ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở thùng lớn nơi góc tường.

Chỉ thấy trong thùng nhựa to, một mớ sợi t.h.u.ố.c lá đã ngâm đến đổi màu nâu sậm đang nằm chỏng chơ dưới đáy. Nước ngâm cũng chỉ còn hơi ngả vàng nhạt.

Dù đã nhiều lần thay nước tưới trong những ngày qua, t.h.u.ố.c lá vẫn khá dai.

Nhớ lại trong phòng ngủ, từ ngày đặt một đĩa t.h.u.ố.c lá khô, đến một con muỗi cũng không thấy, anh không khỏi mừng thầm.

Cạnh đó, giàn hoa gỗ hoàng mộc và hoa nhài leo quyện vào nhau, hương thơm dịu dàng từ những cánh hoa xếp tầng như mây.

Ở góc khác, giàn hoa nhài Madagascar đang vươn mình, những chiếc lá xanh bóng ẩn hiện hoa trắng tinh khôi, giống như một cô dâu ngượng ngùng từ phương xa đến.

Trên sân thượng, những chậu hoa hồng, cẩm tú cầu, và lan chu đinh đỏ thi nhau nở rộ, tạo nên một cảnh sắc rực rỡ mà hiếm có – không một chút sâu bệnh.

Lục Xuyên nghĩ ngợi, cuối cùng lấy điện thoại ra đặt dịch vụ chuyển phát nhanh.

Sau đó, anh tỉ mỉ chọn từng bông hoa các màu, chỉ tránh những bông hồng đỏ rực.

Cuối cùng, anh bó thành một bó hoa đẹp đẽ và rực rỡ. Gốc hoa được cắt tỉa gọn gàng, bọc thêm nước rồi quấn lại cẩn thận.

“Nhận được nhiều, chẳng biết lấy gì báo đáp, vậy tặng em một góc mùa hè rực rỡ này vậy.”

Hoa gửi đi, anh mong đối phương an tâm. Bởi lẽ, người có thể nhàn nhã chăm hoa, chắc chắn không gặp phải vấn đề lớn gì cả.

Nếu có cơ hội, nhất định phải đến quê hương của cô ấy xem sao. Rốt cuộc là nơi địa linh nhân kiệt thế nào mà sinh ra người thuần phác, lại trồng được những loại rau củ trái xuất sắc như vậy.

Còn những sợi t.h.u.ố.c lá này…

Anh mãn nguyện nghĩ, cả mùa hè năm nay, đám hoa sẽ nhờ nó mà khỏe mạnh!

---

Trong khi đó, ở một góc khác của kinh thành, mấy ông lão cũng nhận được một thùng hàng chuyển phát nhanh.

Nặng trĩu tay.

Người đi cùng định đưa tay ra: “Để cháu cầm giúp.”

“Không được! Cậu nhóc này thật không có nguyên tắc. Người ta bảo giao tận tay thì mới yên tâm!”

Câu nói làm anh thanh niên đi cạnh đỏ bừng mặt, rất khó xử, trong đây toàn là người cần anh ta chăm sóc, anh ta đâu phải người chuyên trách riêng ai. Người già giành giật như vậy, anh ta làm sao mà giữ nổi?

Anh thanh niên ấm ức, nhưng không thể nói.

Bên cạnh, ông lão ôm thùng hàng – lão Chúc – phấn khởi như gió xuân, bước đi với dáng vẻ không thèm nhận họ hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận