Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 412: Dị truyền và lĩnh vực.

Vừa lúc đó, điện thoại video của mợ cả gọi tới.

Ngô Lan chỉ do dự một giây, lập tức nhét điện thoại vào tay Tống Đàm, đồng thời không phát ra tiếng mà chỉ khẩu hình: "Con nói đi, con nói đi!"

Tống Đàm: …

Cô lại liếc nhìn Ngô Lôi, lúc này sắc mặt anh ta cũng nghiêm túc hẳn lên.

"Anh Lôi, anh nhất định phải chịu đựng mấy ngày đã, nếu không mợ cả chắc chắn còn có chiêu khác."

"Đúng rồi, anh có muốn nói với mợ cả vài câu không?"

"Không!" Ngô Lôi lập tức lắc đầu, sau đó còn cam đoan chắc nịch:

"Cứ yên tâm!"

Làn da rám nắng của Ngô Lôi vẫn còn vương chút đỏ ửng vì phơi nắng, nhưng vẻ mặt lúc này lại vô cùng nghiêm túc, trong lòng anh ta, độ tin cậy của cô em họ Tống Đàm bây giờ đã tăng vọt lên mức cao ngất ngưởng.

Còn về cha mẹ…

Anh ta quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy thình thịch lên lầu.

Mãi đến khi đó, Tống Đàm mới nhấc máy.

Trên màn hình, viền mắt mợ cả vẫn còn hơi đỏ, vừa nhìn thấy Tống Đàm liền khựng lại một chút, sau đó mới hỏi:

"Đàm Đàm, anh Lôi của con qua đó không gây phiền phức gì cho các con chứ?"

"Không có đâu ạ!" Tống Đàm cố ý nói thật to, đến mức người đứng trên sân thượng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Mợ cả, con còn phải cảm ơn mợ nữa ấy chứ! Mợ cứ bảo anh Lôi thế này thế kia, nhưng thực ra anh ấy tốt lắm! Vừa tới là đã giúp bọn con gặt lúa ngay, tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian và công sức!"

"Hơn nữa, anh ấy chẳng than vất vả, chẳng kêu mệt chút nào, mà con nghĩ chắc là mệt thật rồi. Trưa nay ông chú Bảy nấu món măng om sườn, còn có t.hịt kho, thêm ít rau xanh với dưa chuột nữa, ảnh ăn một bát siêu to luôn! Tối cũng vậy!"

"Chứ ở nhà trước đây có bao giờ anh ấy ăn khỏe vậy đâu?"

Nói một tràng xong, Tống Đàm còn làm bộ thở dài:

"Đều tại con cả, sao lại để anh Lôi làm việc nặng như vậy chứ?"

Thao Dang

Nói là xót ruột, cũng có xót ruột thật, nhưng mợ cả vừa thương con trai, vừa không giấu được ý cười nơi khóe mắt.

Đúng là tâm lý muôn thuở của các bà mẹ, con trai mình dù có thế nào vẫn cứ là bảo bối.

Mẹ thì có thể chê bai nhưng nghe người khác khen thì trong lòng vẫn lâng lâng vui sướng.

Lúc này rõ ràng là đang định nghiêm túc dạy dỗ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cong khóe môi lên.

"Cũng chỉ có con mới nói tốt cho anh con thôi… Nó mà siêng năng đến thế sao?"

Vừa nói, giọng điệu đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Không sao, cứ giữ thái độ này đi! Nó mà ăn khỏe thế, không nghe lời thì đừng cho nó ăn no!"

"Ấy chết, không được đâu ạ! Anh Lôi làm việc giỏi lắm!"

Hai người cứ thế vui vẻ trò chuyện.

Ngô Lan đứng bên cạnh nhìn con gái mình mà ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Đúng là… tại sao cứ phải nói, ra ngoài xã hội mấy năm đúng là có khác!

Nhìn cái miệng lanh lợi này xem, suốt ngày sửa video với làm hình ảnh… hay là con bé làm sale rồi?

Trước đây cứ tưởng con gái giống cha, trầm lặng ít nói, giờ nhìn lại, chẳng phải là giống hệt mình sao?!

Thế là Ngô Lan cũng cảm thấy tự hào.

Chỉ có Tống Tam Thành là cau mày nhớ lại bữa cơm hôm nay, nghĩ bụng: "Chỉ ăn một bát to thôi á? Vậy còn ít quá!"

Còn trên sân thượng, Ngô Lôi nghe thấy Tống Đàm khen mình, khóe môi cũng không kìm được mà nhếch lên.

Lại nghe mẹ mình chê bai một câu, anh ta bỗng nhíu mày, thầm nghĩ: "Hừ! Hôm nay các người xem thường tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải làm nên chuyện, để các người sáng mắt ra!"

Còn cả Lệ Lệ nữa, hôm nay anh ta đã làm bao nhiêu việc, nhất định phải kể cho cô ấy nghe! Để Lệ Lệ biết rằng anh ta không phải kiểu đàn ông lông bông không có trách nhiệm, mà là người đang cố gắng vì tương lai!

Mệt thì có mệt thật, nhưng may mà hôm nay cũng gặt lúa xong rồi, ngày mai làm gì thì cứ thế mà cắm đầu làm thôi.

Như Đàm Đàm nói ấy, cứ cố gắng thể hiện tốt mấy ngày đã!

Nghĩ thế, anh ta vui vẻ quay về phòng, chuẩn bị gọi video cho Lệ Lệ.

Mà ở dưới nhà…

Vừa cúp điện thoại, Tống Đàm liền suy nghĩ, khẽ hỏi:

“Mẹ, làm nông vất vả liên tục một tuần, có khi nào rèn được sức mạnh không nhỉ?”

Ngay lúc này, Kiều Kiều hai tay nâng một thứ gì đó từ trên lầu đi xuống.

Ánh đèn trong sân chiếu rọi, làm thứ trong lòng bàn tay cậu ta ánh lên màu vàng óng ánh.

Ngô Lan giật nảy mình: “Lâu lắm không gặp, sao con chuột đồng này của con nuôi mập dữ vậy?”

Quả thực là mập! Cảm giác chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể nặn ra mỡ luôn ấy, béo tròn ú nu!

Nhìn màu lông này, dù trong lòng Ngô Lan không vui lắm, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà cảm thán: “Đẹp ghê đó!”

Đúng chứ còn gì! Giống như sợi tơ vàng vậy, bộ lông này cũng óng ả, bóng loáng! Người không biết nhìn vào còn tưởng nó ăn tiên đan nữa kìa.

Hôm nay lần đầu sử dụng cái bếp mới, có nhiều thứ cần dọn dẹp, nên ông chú Bảy chưa đi ngay.

Lúc này ông đang vừa phì phèo điếu thuốc với Tống Hữu Đức vừa tán gẫu, nghe vậy cũng quay đầu nhìn qua.

Ông chú Bảy không nhịn được khen: “Chuột đồng béo ghê, con này mà đem kho tàu thì…”

Kiều Kiều: …

Cậu biết ngay mà! Ông chú Bảy nhìn cái gì cũng có thể ăn được!

Ngay lập tức, cậu ôm c.h.ặ.t con chuột đồng, quay ngoắt người lại.

“Mẹ nói cho con biết, Tống Kiều Kiều!”

Ngô Lan chống nạnh đứng đó: “Con nuôi thì nuôi, nhưng phải kiếm cái lồng mà nhốt nó lại cho đàng hoàng. Nếu mẹ phát hiện nó đào hang trong nhà hay trộm lương thực…”

“Nó không trộm đâu!”

Kiều Kiều vội vàng xua tay: “Thầy Tần đã dẫn con đi xem bách khoa toàn thư rồi, chuột đồng không trộm lương thực đâu, nó chỉ nhặt mấy thứ ngoài ruộng không ai cần thôi.”

Tất nhiên là, nếu đậu phộng vừa nhổ lên hay lúa vừa gặt xong mà không ai dọn, nó cũng tự mặc định là không có chủ…

“Con thả Đại Điền ra ngoài ruộng được không? Để nó lục trong rơm rạ xem còn hạt lúa nào sót không…”

“Thôi đi ông tướng.”

Ngô Lan không đồng ý ngay: “Cho dù còn sót lại ít lúa, thì ông Lý đã nói mai sẽ ra nhặt về ăn, rồi phối với trăm cân gạo mình cho ông ấy, trộn lại ăn ngon lắm!”

“Với lại, con nuôi nó rồi, nó đi nhặt lương thực thì giấu đâu? Đào hang trong nhà mình hay đào ngoài ruộng? Cái này gọi là ‘thả hổ về rừng’ đó con.”

Kiều Kiều: …

Cậu bực bội phồng má lên.

Tống Hữu Đức thì bật cười thành tiếng, rõ ràng là thương cháu nội của mình: “Nuôi thì nuôi. Tấm lòng lương thiện của Kiều Kiều, rất tốt.”

“Hơn nữa, hồi đói kém, trong thôn có nhà nào không đi đào hang chuột đồng để cầm cự qua mùa đông đâu? Nói cho cùng, chúng nó cũng từng cứu mạng chúng ta, nuôi cũng chẳng có gì là không được. Cứ để lại đi.”

Chuột đồng vốn có thói quen thu thập lương thực, giấu thành nhiều ổ trong hang như một kho báu riêng.

Hồi xưa, khi tài nguyên khan hiếm, người ta không có gì ăn, liền ra ruộng đào hang chuột đồng. Nếu tìm được một cái hang, thì dù chật vật một chút, cả nhà cũng có thể sống sót qua mùa đông…

“Thật ạ?”

Kiều Kiều quay phắt lại, mắt sáng rỡ ôm Đại Điền, rồi đưa tay xoa xoa bộ lông mềm mại vàng óng của nó. Sau đó, cậu túm lấy nó, đối diện trực tiếp mà nói:

“Đại Điền! Không ngờ tổ tiên nhà ngươi còn từng cứu mạng ông nội ta nữa!”

“Chít!”

Tống Hữu Đức: …

Không phải nói như vậy…

Nhưng mà hình như cũng không sai… Nhưng lại có chỗ nào đó sai sai thì phải…

Ông trầm tư suy nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận