Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 379: Lên lịch họp lớp.

Vào khoảng cuối tháng Sáu, sau khi Triệu Phương Viên dẫn đội kiểm tra đến xem xét từng góc trong căn nhà cũ hai lượt, Tống Đàm cũng thanh toán nốt khoản cuối cùng cho đội thi công.

Đội trưởng thi công cười tươi đến không khép nổi miệng. Thật sự là thời buổi này việc đòi tiền khó như lên trời, mỗi khi nhận được tiền công, họ cảm giác như vừa vượt qua một hẻm núi lớn. Trong lòng, ông ta đã liệt Tống Đàm vào danh sách “khách hàng chất lượng cao”.

Phi vụ này họ cũng kiếm được bộn mà! Đặc biệt chủ nhà lại rất biết điều, chỉ cần làm theo bản thiết kế, thỉnh thoảng góp ý chân thành, tuyệt nhiên không chỉ tay năm ngón, không sửa đổi lung tung hoặc dây dưa tiền bạc giữa chừng...

Điều duy nhất khiến họ tiếc nuối là chủ nhà ăn uống quá ít.

Nhưng không sao! Còn cơ hội mà.

Đội trưởng thi công tính toán trong đầu, bây giờ trời nóng, hơn nữa vẫn còn công việc khác phải làm. Căn nhà cũ của ông nội Tống Đàm phải đến mùa thu hoặc đông mới sửa sang được.

Đến lúc đó chia một nhóm nhỏ làm trong 10 ngày nửa tháng, chính ông ta sẽ đến giám sát, chắc chắn kiếm thêm vài bữa cơm!

Sau khi nhóm công nhân rời đi, hơn chục chiếc quạt lớn vẫn được giữ lại, ngày ngày rì rào thổi khắp nơi.

Triệu Phương Viên chăm lo từng việc như đặt đồ nội thất, lắp đặt đồ điện, không để ai khác nhúng tay vào, dịch vụ hậu mãi còn tận tâm đến mức đáng kinh ngạc.

Dĩ nhiên, trong thời gian làm việc, mỗi ngày cô ấy đều ngoạm một quả dưa hấu to. Tống Đàm không khỏi nghi ngờ mục đích thật sự của cô nàng là gì.

Nhưng phải công nhận, cô làm việc rất chu đáo. Cả nhà ngày nào cũng đi dạo vài vòng trong căn nhà mới, không ai để tâm cái nóng hầm hập hay tiếng quạt gào rú, chỉ cảm thấy mọi thứ đều quá vừa ý.

Tống Đàm thì ngoài việc rút tiền ra chẳng phải bận tâm gì thêm, đúng là hiếm có! Bảo sao Triệu Phương Viên bận rộn kín lịch nhận việc.

---

Vào một ngày cuối tháng, Tống Đàm nhận được thông báo trong nhóm chat.

Buổi họp lớp sẽ tổ chức vào tối mai, dự kiến ở một quán ăn đồng quê tại vùng ngoại ô Vân Thành.

Rượu bia có hai bạn đại gia tài trợ, trà thì dùng miễn phí loại trà lá lớn bản địa của quán, còn tiền ăn và nước ngọt chia đều, mỗi người khoảng hơn trăm tệ. Số người hưởng ứng đông không tưởng.

Ngô Thiến Thiến như được chích thuốc kích thích, liên tục nhảy nhót trong nhóm chat:

[Được rồi lớp trưởng ơi, nhất định mình sẽ đến!]

[À đúng rồi, lớp trưởng, tiền AA của Tống Đàm để mình trả giùm nhé. Ngoài ra, mình còn mua 20 quả dưa từ Tống Đàm để mời mọi người ăn. Nếu không ngọt thì cả lớp cứ việc trách cô ấy!]

Màn này... đúng là khiến mọi người khó hiểu.

Ngô Thiến Thiến trước đó còn nói Tống Đàm cướp bạn trai của cô ta, lời lẽ đầy ẩn ý khiêu khích. Vậy mà giờ lại bỏ tiền thay và ủng hộ làm ăn cho cô?

Giờ tình bạn dễ đổi thay thế này sao?

Tống Đàm cũng không ngại trả lời:

[Cảm ơn bà chủ Ngô Thiến Thiến rộng rãi chi tiền, ủng hộ bạn cũ! Yên tâm, dưa không ngọt thì không lấy tiền!]

Hai mươi quả dưa đấy, xem ra Ngô Thiến Thiến rất có thành ý!

Cô thật sự thích những người vừa “gà” vừa ồn ào... À nhầm, có tiền!

Đến lúc đó, dưa hấu bổ ra, trong buổi họp lớp mọi người cùng ăn, ha ha ha...

Tống Đàm nghĩ mà hào hứng không thôi.

Ngô Thiến Thiến cũng vậy. Nhưng nhóm chat thì náo nhiệt quá mức.

Với lại, hai mươi quả dưa nghe thế nào cũng không bằng rượu bia, t.h.u.ố.c lá của người ta.

Thế là, tin nhắn của Ngô Thiến Thiến nhanh chóng bị chìm nghỉm giữa tiếng hoan hô của mọi người, thậm chí cô ta còn chưa kịp khoe giá cao của dưa nhà Tống Đàm và sự hào phóng của mình…

Lúc này chỉ đành nghẹn ngào tự tức, quyết tâm đến hôm họp lớp sẽ nói rõ giá cả, làm mọi người trầm trồ một phen!

Lần họp lớp này, lớp trưởng tổ chức gần 20 bạn cũ, thêm cả người nhà thì khoảng 30 người, đúng là một sự kiện hiếm có sau nhiều năm.

Chẳng trách họ quyết định tổ chức ở nông trại, chứ đông người thế này mà đến chỗ khác thì chắc chắn chật ních.

Trùng vào dịp nghỉ lễ Đoan Ngọ, thời gian khá dư dả, thường là chiều tập trung rồi tối ăn uống xong thì giải tán.

Trương Yến Bình nghe lịch trình, lập tức dặn dò kỹ lưỡng:

"Nhớ lúc đó đưa link bán dưa của chúng ta ra nhé!"

Dưa nhỏ gần hết rồi, giờ chỉ còn dưa lớn. Một người mua lẻ thì tiếc tiền, nhưng cứ tìm được vài khách đại gia là được mà!

Tần Quân nhíu mày: "Không phải nói cô bạn học nhìn không vừa mắt, còn mua hẳn 20 quả dưa muốn làm khó cô sao… Cô lái chiếc xe này đi có hơi không hợp không?"

Tống Đàm phẩy tay, thở dài: "Giá mà ai cũng chịu chi tiền làm khó tôi như thế thì tốt quá rồi..."

"Hơn nữa, xe này là vừa chuẩn. Tôi kéo 20 quả dưa đi, có người dỡ hàng sẵn, tiện lắm! Cái gì mà hợp hay không hợp, giờ là thời đại sống thoải mái, làm địa chủ sung sướng biết bao!"

Thôi được.

Tần Quân nghĩ đến những lời "chọn đàn ông" của Tống Đàm, biết tính Tống Đàm không hay câu nệ, đành im lặng.

Chỉ có Kiều Kiều thở dài buồn bã: "Lớn rồi thật thích… Bao giờ con mới được đi họp lớp đây?"

Câu này đúng là không biết trả lời sao cho phải.

Nhưng Tống Đàm nhanh chóng nói:

"Vậy em phải học thật giỏi vào! Học giỏi rồi dạy lại cho mấy bạn nhỏ trong phòng livestream. Đợi khi mọi người học lâu rồi, Kiều Kiều lớn thêm chút nữa, chúng ta cũng có thể mời bạn học đến nhà làm họp lớp cho em."

"Thật ạ?"

Kiều Kiều đầy ngạc nhiên rồi lập tức tràn đầy ý chí phấn đấu, không xem tivi nữa, lôi sách bài tập ra, bắt đầu luyện viết văn miêu tả.

Trẻ con, đúng là dễ dụ!

Tống Đàm nghĩ bụng, đợi mọi thứ ổn thỏa, livestream mời người đến chắc cũng ổn thôi.

...

Tuy nhiên, trước khi đi họp lớp, Tống Đàm còn phải thuê hẳn một chiếc xe lớn để chở dưa. Xe nhỏ chỉ chở được hai, ba trăm quả một lần, mà vào dịp lễ thế này thì không đủ hàng cung ứng.

Dịp Đoan Ngọ, nhà còn đang đón một đợt cao điểm tiêu thụ nữa.

Ngô Lan cầm cuốn lịch, lẩm bẩm:

"Ngày nào tốt để chuyển nhà nhỉ? Hay phải mời người xem ngày? Chắc phải chọn ngày chẵn… Rồi làm tiệc mời khách cho vui vẻ..."

Thao Dang

Bà tính toán như đánh đàn:

"Bao nhiêu năm qua họ chuyển nhà, mời tiệc, mình cũng tốn không ít quà. Lần này phải tìm cách thu lại, không thì lỗ nặng."

Tống Đàm: …

Sao phải khổ thế? Giá mà chẳng ai phải tặng quà thì tốt biết mấy.

Có điều, giờ nhà khá giả, ngày trước không có tiền, Ngô Lan tháng nào cũng lo lắng xem tháng này lại phải đi đám cưới hay tiệc tân gia nào, đúng là hết cách.

"À đúng rồi, Đàm Đàm, tối nay mẹ mang dưa đến nhà bà ngoại con nhé. Mẹ phải nói với mợ cả con, bảo bà ấy thu dọn đồ đạc của ông bà ngoại. Đợi chúng ta dọn vào nhà mới rồi đón họ qua."

Nghe vậy, bà nội Vương Lệ Phân lên tiếng:

"Phải đón chứ. Bao năm nay con bận việc nhà, bên ấy toàn nhờ chị dâu lớn lo liệu. Nay cuộc sống khá hơn, phải để ông bà qua, xem con cái hưởng phúc thế nào."

Còn chuyện con trai không mời bố mẹ vào biệt thự… Ấy dà! Tống Hữu Đức với Vương Lệ Phân không phải loại không biết điều. Con cái đã nói sẽ xây nhà mới cho, so đo chút thời gian làm gì?

Chờ nhà mới xây xong, ai còn thèm ở nhà người khác?

Dẫu là ổ chó, nhưng là của mình thì vẫn hơn!

Ngay lúc đó, điện thoại của mợ cả đã gọi tới trước:

"Đàm Đàm à, lúa nhà con chắc sắp chín rồi nhỉ? Hôm nào gặt lúa thế? Hay để cậu mợ qua giúp nhé?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận