Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 369: Kéo quần áo của tôi.

Trương Yến Bình, với vẻ mặt ngờ vực, thắc mắc:

“Áo bà ta rách đến thế mà không mau về thay, cứ kéo mãi như vậy sao?”

Chẳng ngờ bà nội Vương Lệ Phân, thường ngày vốn hiền hòa, lại bật cười lạnh lẽo:

“Con đúng là coi thường bà ta rồi!”

“Đừng nhìn bà ta bây giờ còn kéo áo che che đậy đậy. Đợi về đến cổng nhà mà gặp đàn ông, bất kể già hay trẻ, bà ta sẽ buông tay ngay cho mà xem! Loại người như thế, mấy đứa trẻ như các cô cậu không đấu nổi đâu! Thôi, mấy đứa đàn ông, mau vào nhà hết đi!”

Tống Đàm hít sâu một hơi lạnh, không kìm được bật thốt:

“Bà ta liều đến mức vậy sao? Không sợ con cháu mất mặt trong làng à?”

“Có gì đâu mà sợ?” Ngô Lan cũng cười nhạt, xen vào:

“Các con còn trẻ, chưa gặp qua loại người như vậy. Mười dặm tám thôn, thế nào cũng có một bà y như bà ta.”

“Với lại, bà ta có sợ gì con cái đâu? Con thử nhìn xem, bốn đứa con của bà ấy, ngoài Trương Mao Trụ là người hiền lành, thỉnh thoảng lễ Tết gửi chút gạo mì, còn lại đứa nào quan tâm bà ta đâu?”

“Nói đi cũng phải nói lại, một số cha mẹ như chú Trương Vượng, con cái không hiếu thảo đúng là lỗi của chúng nó. Nhưng có những người làm cha làm mẹ, họ thực sự không ra gì, không trách được con cái thờ ơ. Thậm chí kể ra còn thấy mất mặt thay!”

“Ối trời, thông tin nhiều thật đấy!”

Nếu không phải đang lo chuyện ruộng dưa hấu với vườn đào nhà mình, Tống Đàm thật muốn bưng hẳn một rổ hạt dưa cho mẹ ăn, rồi gọt thêm trái táo cho bà nội.

Câu chuyện này nghe còn hấp dẫn hơn cả dưa ruột đỏ nhà mình nữa!

Trương Yến Bình và Tân Quân cũng nghĩ vậy.

Nhưng cảnh tượng mà bà nội Vương Lệ Phân vừa miêu tả làm họ lạnh cả người. Ai mà thích nhìn một bà già lộ thân thể chứ? Lỡ bà ấy lăn đùng ra làm ầm lên, thì dù không ai tin, tiếng xấu vẫn lan xa!

Thế nên cả nhóm chen chúc vào nhà chính, thậm chí Tống Hữu Đức còn tiện tay cài chốt cửa.

Trong ánh mắt cảnh giác lẫn tò mò của đám trẻ, ông thở phào một hơi dài, nghiêm túc dặn:

“Gặp loại người như bà ta, cứ đóng cửa lại mà sống yên thân!”

Kiều Kiều, đứng nép bên cửa, nhỏ giọng, ngập ngừng nói:

“Đúng rồi, chị… Bà ta mắng chửi khó nghe quá, em mới lấy cái xô ụp lên đầu bà ta thôi mà.”

Tống Đàm… cảm thấy rất đúng đắn.

Nhưng cũng không khỏi lo lắng:

“Bảo sao cái xô nhà mình hôm nay lại bẩn bẩn… không bị hỏng đấy chứ?”

“Không có đâu!”

Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, giải thích ngay:

“Em không dùng sức, chỉ có ít bã gạo với nước rau thôi…”

Ồ.

Tống Đàm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bà lão tinh thần phơi phới, mắng nhiếc vang trời, bước chân còn nhanh nhẹn, chắc chắn chẳng hề hấn gì.

Thật kỳ lạ. Máu huyết bà ấy sao mà vượng thế không biết?

Nghe tiếng mắng càng lúc càng rõ, càng khó nghe, Tống Đàm thở dài:

“Làng mình không ai quản hay nghĩ cách xử lý chuyện này sao?”

“Còn lâu ấy chứ.”

Ngô Lan lật mắt lên trời, đáp:

“Năm ngoái, mùa đông bà ấy lén đi ăn trộm bắp cải nhà người ta. Mà thử hỏi, bắp cải ai chẳng có, ngay cả trong vườn nhà bà ta cũng trồng đầy ra đó, nhưng cứ phải trộm!”

“Kết quả, trời lạnh, đường trơn, trượt ngã không dậy nổi. May mà có người đi đường phát hiện, không thì bà ta c.h.ế.t rét rồi!”

“Con đoán xem sao? Lúc tỉnh dậy, bà ta đổ ngay cho chủ ruộng hại mình, bắt đền tiền thuốc thang. Ai ngốc mà chịu đền cơ chứ?”

Sau đó, bà ta ngày ba bữa lại đến đó mắng chửi. Đứa con trai vừa mới về của nhà kia cũng chẳng vừa, liền gọi điện báo cảnh sát.

Rồi thì sao? Cảnh sát đến, vừa bước chân tới cửa nhà bà ta, đã thấy bà bắt đầu nằm lăn lộn trên đất, vừa khóc vừa la hét, còn bảo cậu cảnh sát trẻ kia có ý đồ gì với mình, nhìn trộm bà ta với ánh mắt gian tà...

“Bà ta còn nói, nếu không có ý đồ, trên đời tội phạm nhiều như thế, tại sao cậu ta lại cứ nhất định đến nhà bà ta?”

Chuyện này...

Tống Đàm nghe mà sốc toàn tập!

Trong phòng, Trương Yến Bình và Tần Quân cũng dán tai vào cửa, mắt trợn tròn vì kinh ngạc.

“Bà cụ này ghê gớm vậy à? Cảnh sát không bắt bà ta đi à?”

“Bắt cái gì mà bắt?” Tống Hữu Đức bực bội nói.

“Bà cụ đó năm nay tám mươi rồi, bình thường không phải chỉ điều đình, giáo dục thôi sao? Ai dám động tay động chân? Cuối cùng, đành phải gọi con cái bà ta đến giải quyết.”

“Nhưng mấy đứa con khác thì mặc kệ, chỉ có Trương Mao Trụ là thật thà, nhận luôn cục nợ này. Nhưng chịu không nổi nữa, ông ta đành khóa cổng ngoài sân bà ta suốt ba ngày. Không ai thèm để ý, thế là bà ta mới chịu yên.”

Nhưng nhìn xem... cách này cũng chẳng bền lâu!

Mới có nửa năm thôi mà!

“Vậy nên…” Ngô Lan nghiêm túc nói, “Tống Đàm, chuyện trước đây mẹ nói với con, đừng coi thường. Người trong làng nếu biết điều, thì mình làm ăn lớn, giúp đỡ họ là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà nếu gặp phải loại người như bà cụ này, con bỏ công bỏ tiền ra chẳng được gì, ngược lại còn rước phiền phức vào người, phải đề phòng những người như thế!”

Tống Đàm thở dài. Cả hai đời cộng lại, cô cảm thấy mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm sống quá.

Giờ đây, cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem làm cách nào để đối phó với loại “cao thủ lăn lộn” như thế này.

Ngoài sân, bà cụ vừa giật áo mình, vừa vung tay vung chân, miệng mắng chửi không ngừng, một mạch đi về phía nhà cô.

Cái giọng vang như loa phường này, cả làng không ai sánh được.

Nhưng lời lẽ thì khó nghe quá, đến mức Tống Đàm không muốn nhắc lại.

Nghĩ một lúc, cô xách cái xô trống Kiều Kiều vừa để xuống, bước ra sân, làm bộ định ném về phía bà cụ.

Phải nói, người già thường nói lẫn, nhưng bà lão Chu thì không! Bà ta tỉnh táo lắm!

Thấy cái xô đỏ sắp quăng về phía mình, bà ta liền đứng khựng lại, ngừng mắng chửi, rồi chuyển ngay sang trọng tâm vấn đề:

“Nhà họ Tống kia! Nhìn xem con trai nhà anh làm tôi bị thương thế nào này? Nó còn lột áo tôi nữa!”

Ối giời!

Tống Đàm nghe xong, vừa tức vừa buồn cười.

“Một bà già như bà, tạm không bàn mấy chuyện quái gở khác, bà dám vu oan Kiều Kiều lột áo bà? Nó lột để làm gì? Để may khăn ăn cho lợn nhà tôi à, chúng nó còn không thèm nữa là!”

Quả nhiên, Ngô Lan cũng giận tím mặt:

“Bà nói hươu nói vượn cái gì thế hả!”

Thao Dang

“Bà lão Chu, tôi nể bà già cả, không chấp nhặt với bà! Nhưng bà mà còn dám vu oan con trai tôi, tôi cho bà biết tay đấy!”

“Ta vu oan cái gì?!”

Bà lão Chu không hề nao núng, giọng nói chắc nịch, đầy tự tin:

“Ta đang đi trên núi, nó xông tới giật áo ta. Nhìn xem nó làm áo ta rách thế này đây!”

“Thật không?”

Tống Đàm đứng đó, nhìn vào đầu bà cụ, nơi dính đầy cám gạo và canh rau, rồi hỏi:

“Thế trên đầu bà là chuyện gì? Nó giật áo bà xong còn nhấn đầu bà vào chuồng lợn à?”

“Thôi ngay đi! Lợn nhà tôi nuôi còn không thèm nhìn bà đấy!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận