Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 374: Vui buồn của hội mê nhan sắc.

Ngô Thiến Thiến vừa gõ xuống một dòng tin tức, lòng đầy hứng khởi:

[Các cậu nói xem, nhà Tống Đàm có phải xảy ra vấn đề gì không? Đầu xuân thấy cô ấy bán rau dại, giá còn hơi trên trời, tận hai mươi tệ một cân. Hồi đó mình còn nghĩ chắc cô ấy khó khăn lắm, định rủ họp lớp quyên góp ít tiền…]

Cô ta dừng lại, đọc lại tin nhắn, cảm thấy mình vừa bày tỏ đầy khéo léo:

Thứ nhất, ám chỉ Tống Đàm vì tiền mà không từ thủ đoạn, chẳng còn chút chất phác nào.

Thứ hai, ngầm thông báo cho mọi người biết cô ấy bây giờ là khách quen chợ nông sản, thật sự sa sút thảm hại.

Lúc đó, mặt trời đầu hạ vẫn chưa lặn, ánh nắng gay gắt chiếu lên má cô ta đỏ bừng. Mái tóc mái ướt dính sát trán cũng không che nổi nụ cười mãn nguyện trên mặt.

Nhưng rồi sau khi tin nhắn được gửi đi, trong nhóm yên lặng vài giây, lại có người nhắn lại:

[Haiz! Ai mà chẳng thế!]

[Đúng vậy, hai năm nay khó khăn quá. Tôi cũng nghĩ đến chuyện ra chợ bán hàng đây.]

[Tôi rất nể phục cô ấy, nhìn trong video tuy không nghe rõ nói gì, nhưng Tống Đàm trông thật tự tin, phóng khoáng.]

[Đúng vậy. Tôi làm gì cũng rụt rè, Tống Đàm thì khí chất mạnh mẽ quá!]

[Tôi định nói lâu rồi! Không chỉ là gương mặt, mà khí chất của cô ấy cũng khiến người khác dễ chịu.]

Ngô Thiến Thiến: ???

Mấy người điên hết rồi à?!

Chỉ một đoạn video ngắn, Tống Đàm đang cân dưa hấu, bỏ vào túi ni-lông, đưa mã QR thanh toán, có gì mà các người cảm nhận được tự tin, khí chất, với cả mị lực cơ chứ?!

Quá đáng thật! Nhìn mặt thì cứ nói nhìn mặt, còn bịa đủ lý do!

Ngô Thiến Thiến tức điên, gõ thêm một câu:

[Đúng là khó khăn thật. Vì vậy hồi đầu xuân thấy cô ấy bán rau dại hai mươi tệ một cân, lòng tôi chùng xuống…]

[???]

[Thiến Thiến à, cậu không thường mua rau đúng không? Đầu xuân lạnh thế, rau dại hai mươi tệ một cân là bình thường.]

[Đúng đấy, đầu xuân thứ gì chẳng đắt. Tôi nhớ rõ qua tiết Thanh Minh, giá rau trong chợ mới hạ nhiệt.]

[À, nhà Tống Đàm ở nông thôn nhỉ? Rau dại chắc nhiều, phong cảnh không biết có đẹp không? Hay mình tổ chức lái xe tự lái đến chơi đi?]

[Có chỗ nào nướng t.hịt không nhỉ?]

[Đúng. Trời nóng rồi, cắm trại cũng được. Thiến Thiến, cậu hỏi thử xem.]

[Thiến Thiến, chẳng phải cậu đang ở chợ sao? Hỏi luôn xem nhà Tống Đàm có làm cơm nông gia không? Đều là bạn học, coi như ủng hộ nhau…]

Ngô Thiến Thiến giận đến mức nghẹn lời!

Quá lố rồi!!! Lúc nãy các người còn hỏi xem cô ấy có bạn trai chưa, giờ đã chuyển sang cắm trại, cơm nông gia?!

Không thể chịu nổi, cô ta lại gõ lia lịa:

[Không phải chứ? Các người giàu đến mức hai mươi tệ một cân rau dại cũng thấy rẻ sao?]

[Cậu nói vậy là sai rồi, tất nhiên là đắt. Bình thường tôi chỉ ăn rau giảm giá, nhưng mùa nào giá nấy, đắt thì không mua là được.]

[Đúng vậy. Tôi đi chợ thấy rau mấy chục tệ, biết giá hợp lý thì thôi, không mua thì đâu có gì to tát?]

[Hồi tháng ba, cậu có biết rau sam trong siêu thị bao nhiêu tiền không? Hai mươi tám tệ một cân…]

Ngô Thiến Thiến: Đúng là không theo lẽ thường gì hết!!!

Ngô Thiến Thiến không chịu được nữa, quyết định đổi chủ đề ngay lập tức.

[Các cậu nói xem, nhà Tống Đàm khó khăn đến mức ấy, liệu chúng ta có nên tổ chức quyên góp không?]

Im lặng một lát, cuối cùng cũng có người lên tiếng trong nhóm chat:

[Quyên kiểu gì? Dùng ứng dụng Lãng Hoa Quyên á? Cái app đó bị phốt thối lắm rồi.]

[Không quyên! Tôi còn đang còng lưng trả tiền nhà đây này!]

[Tôi cũng không quyên, nghèo đến mức húp gió Tây Bắc còn thành quen rồi, đứng đầu ngõ ăn xin chắc cũng giàu hơn tôi. Ai rảnh mà làm đại gia hành tỏi chứ!]

[Mấy người nghèo là do không biết bày sạp mà thôi. Nhà họ hàng tôi bày sạp bán trái cây, giờ ba căn nhà lầu rồi đấy!]

[Thiến Thiến, cậu với Tống Đàm thân lắm sao? Sao trước giờ chưa nghe cậu nhắc đến? Với lại, nếu thân thật, sao vừa mở miệng đã bảo quyên góp? Tự cô ấy không biết tự ứng cử à?]

Ngô Thiến Thiến: !!!

Trong lòng cô ta, một con sóc đất đang gào thét dữ dội, nhưng lúc này đứng trong chợ, cô ta chỉ biết giận dữ dậm chân, suýt chút nữa hất bay chiếc dép xỏ ngón đang mang. Cô ta nghiến răng, tức tối gõ tiếp một dòng chữ:

[Không phải thế. Tôi chỉ sợ Tống Đàm ngại nói ra thôi. Dù sao cô ấy còn có một đứa em trai ngốc nữa mà, các cậu cũng biết rồi đấy, ở nông thôn người ta còn trọng nam khinh nữ lắm. Tôi chỉ lo cô ấy bất đắc dĩ mới phải chịu khổ.]

[A, nhắc mới nhớ! Trước đây em trai Tống Đàm từng đến trường thăm cô ấy. Thằng bé trắng trẻo, đáng yêu cực! Không biết lớn lên có đẹp trai không nhỉ?]

[Cần nghĩ sao? Nhìn Tống Đàm là biết, em trai cô ấy chắc chắn cũng đẹp trai như thế!]

[Thiến Thiến này, nếu cậu thật sự muốn giúp, sao không hỏi xem Tống Đàm có video hay ảnh gì của em trai cô ấy không? Hiện giờ tôi đang làm ở một studio truyền thông tự do, có thể giúp họ vận hành tài khoản, làm video đăng trên Tiktok... Nghề này giờ kiếm khá lắm!]

Ngô Thiến Thiến nắm c.h.ặ.t điện thoại, tức đến run người.

Quá đáng! Cô ta ghét bọn họ!

Bọn họ có hiểu cô ta đang nói gì không vậy?!

Ngó thấy Tần Quân, người đang đứng trong tiệm kem, cứ lượn qua lượn lại trước tủ lạnh mà vẫn chưa chọn được món gì, Thiến Thiến nghiến răng, gõ xuống một câu:

[Tôi không hỏi đâu. Thú thật, tôi với cô ấy chẳng thân thiết gì, chỉ thấy cô ấy sa cơ thất thế nên muốn cười nhạo thôi. Mà vì sao cười nhạo á? Cô ấy dám ve vãn bạn trai tôi. Tôi không cười, chẳng lẽ để yên?]

Câu nói vừa xong, nhóm chat nổ tung.

[Thật hả? Kể chi tiết xem nào!]

[Thật không? Tôi không tin!]

[Thật đấy à? Ve vãn kiểu gì?]

[Bạn trai cậu vẫn là bạn trai à?]

[Đã bạn trai cũ lâu rồi!]

Ngô Thiến Thiến gõ mạnh những chữ này.

Nhóm chat lập tức sôi sục hơn:

[Kích thích đấy! Này Thiến Thiến, bạn trai cậu là thiếu gia nhà giàu bạc tỷ à?]

[Không, anh ta cũng là dân quê thôi. Tôi phải năn nỉ mãi cha mẹ mới đồng ý để anh ta qua nhà chơi. Kết quả là mới gặp Tống Đàm hai lần đã cãi nhau với tôi rồi chia tay.]

[Bạn trai cậu là học bá, tương lai rộng mở lắm à?]

[Không, tôi học cao đẳng, anh ta chỉ là sinh viên bình thường.]

[Thế đã thi công chức chưa? Chắc định vào trung ương làm nhỉ?]

[Cũng không! Anh ta chỉ thi chứng chỉ giáo viên thôi, nói là mẹ muốn về quê dạy học giúp đỡ gia đình.]

Ngô Thiến Thiến vừa trả lời vừa thắc mắc:

“Đây là mấy câu hỏi kỳ quặc gì thế không biết?”

Cả nhóm chat lại im lặng.

Một lúc sau, mới có người hỏi:

[Vậy... bạn trai cậu, ngoại hình chắc phải đẹp trai hơn cả minh tinh rồi?]

Ngô Thiến Thiến: ...

Thao Dang

Cô ta không cam lòng, nhưng cũng phải nói thật lòng:

[Không hẳn, chỉ là hơi đẹp một chút... đẹp kiểu bình thường ấy.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận