Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 373: Thiến Thiến xuất hiện.

“Tôi hỏi này, cô có muốn có bạn trai không? Tôi có nhiều bạn học điều kiện không tệ đâu.”

Khi xe đang chạy trên đường, Tần Quân cũng nói đùa.

Trước câu hỏi này, Tống Đàm vẫn dùng bài đáp "mỡ trơn trượt" quen thuộc: "Yêu chứ, nhưng có mấy người dự bị rồi? Đợi mùa gặt lúa tới thì gọi họ đến đi, tôi xem ai phù hợp nhất với tôi."

Tần Quân: ...

Cô là xem ai phù hợp với cô, hay là ai phù hợp với ruộng lúa nhà cô?

Hai tháng nữa chắc cô còn đòi xem ai hợp với vườn đào nhà mình nữa chứ gì?

"Thôi, coi như tôi hỏi nhầm. Bạn học của tôi ấy à, nếu không có gì khác thì chẳng ai biết gặt lúa đâu."

Nói rồi, anh ta gọn gàng đổi chủ đề.

"Này, lúa sắp tới có định trồng vụ hai không? Là cày ruộng lại để cấy lúa non, hay để rơm rạ lại, rồi chờ lúa chồi lên từ gốc?"

Cái gọi là "lúa chồi", thực ra là cách gọi dân gian ở quê Tần Quân. Nghĩa là khi gặt lúa, để lại phần gốc rạ trên ruộng, rồi cứ thế tưới nước, bón phân. Lúa vụ hai sẽ mọc lên từ gốc đó.

Ưu điểm là đỡ công sức, nhược điểm là năng suất chỉ bằng một nửa so với lúa trồng lại, phù hợp với những vùng vụ hai không đủ thời gian canh tác.

Tống Đàm lắc đầu:

"Làm vậy không được."

"Làm thế thì không đủ ăn đâu. Nhà mình ăn khỏe quá mà. Vậy nên vài ngày tới phải ươm giống lại, đợi mạ lớn thì tôi gặt lúa để cấy ngay."

Ngoài đồng, lúa giờ đã chín xanh xen lẫn sắc vàng, ngày thu hoạch chẳng còn xa nữa.

Nói đến ăn uống, Tần Quân – người nổi danh "Tần ba bát cơm" – cũng chỉ biết cười trừ.

Trời xanh chứng giám, ở nhà anh ta chẳng ăn khỏe thế này đâu!

Chắc là do mỗi ngày dạy Kiều Kiều làm bài tốn não quá mà thôi, chứ không phải anh ta tham ăn đâu!

...

Chiếc xe bán tải chạy ổn định, vừa kịp lúc mọi người tan tầm thì dừng ngay chợ rau.

Tống Đàm vừa bước xuống, đã có một nhóm người vây lại ngay!

Nhưng người lao đến đầu tiên lại là anh cảnh sát trẻ ở đồn bên cạnh. Vừa giơ tay ra đã năm ngón xòe rộng:

"Lấy năm quả à?" Tống Đàm tò mò.

"Không!" Anh chàng cảnh sát vừa chạy gấp đến, còn chưa kịp thở đều, đã nói ngay: "Năm mươi!"

Hết sức hoang đường!!!

Các bà thím đứng sau lập tức phản ứng dữ dội:

"Cả xe dưa chỉ có hơn trăm quả, cậu đòi năm mươi, còn để phần người khác với chứ?!"

"Với lại dưa đắt thế, lấy lắm thế làm gì?"

Cảm nhận ánh mắt như tia laser từ các thím, anh cảnh sát trẻ bất lực giải thích:

"Ở đồn bọn cháu có bảy tám người, nhà ai chẳng có cha mẹ, bạn gái hay vợ? Tính ra mỗi người mang về năm quả cũng không đủ chia nữa!"

Tống Đàm thở dài: "Sao anh không đặt trước trên ứng dụng? Tôi đâu có chuẩn bị trước đâu."

Anh cảnh sát cũng khổ sở đáp: "Ứng dụng của cô chỉ để 150 quả, tôi chưa kịp đặt đã hết sạch."

Tống Đàm... đúng là tính sai rồi.

Ban đầu cô định để lại 50 quả cho khách lẻ, vì dù gì dưa đắt, ai cũng cân nhắc cẩn thận khi mua.

Nhưng mà lần trước cô đã tặng đồn hai quả dưa... nên giờ cả đồn nghiện mất rồi!

Cô suy nghĩ một chút:

"Thế này đi, các anh đòi nhiều quá, hôm nay thật sự không đủ đâu. Hay là cứ lấy vài quả nếm trước, ngày mai thống kê lại số lượng, tôi sẽ chở hẳn một xe nữa đến cho các anh."

"Được!"

Đối phương đồng ý rất nhanh, mà không nhanh thì hôm nay cũng chẳng mua được đâu, nhìn ánh mắt cảnh giác của mọi người phía sau là hiểu liền.

Thế là lúc này, anh ta chọn lựa trong cả xe dưa hấu, chọn tới chọn lui, cuối cùng tóm được 5 trái to nhất.

Nhìn thấy mà mấy bà thím đứng phía sau thèm thuồng đỏ mắt. Một cô nhanh tay lôi đơn đặt hàng của mình ra:

“Con gái tôi đặt trước ba trái, phải là loại to nhất!”

Vì dưa hấu phải cân ký nên từ lần bán đầu tiên, Tống Đàm đã rút kinh nghiệm. Từ đó về sau, không niêm yết giá từng trái nữa mà chỉ nhận đặt hàng trước, giao theo số lượng đã đặt.

Nhờ vậy, không cần tính tới tính lui mệt người, thừa thiếu gì cũng không cần nhọc sức kiểm toán, ngay cả khi chỉ một mình Tống Đàm bán, quy trình cũng nhanh gọn hơn hẳn.

Mọi người mỗi người một kiểu cảm xúc vừa vui vừa tiếc:

Vui: vì hôm nay lại giành được dưa hấu, về nhà ăn ngay cả vỏ cũng cảm thấy ngọt lịm!

Tiếc: vì dưa hấu này thực sự quá đắt.

Đừng nói đâu xa, bên kia đường cũng có một thanh niên trẻ đang bán dưa. Loại dưa hấu trồng ở kẽ đá của cậu ta chỉ có 2 tệ 1 cân.

Qua thêm một thời gian, mùa dưa đến rộ, dưa hấu địa phương chắc chắn còn rẻ hơn.

Một người rốt cuộc nhịn không được, hỏi:

“Chủ quán, dưa hấu bán đầy thị trường rồi, chị không định giảm giá sao?”

Cái giá ăn một miếng như gặm luôn tiền thế này, đúng là khiến lòng người run rẩy.

Tống Đàm rất thành thật, vẻ mặt đầy bất lực:

“Tôi cũng muốn giảm giá lắm, nhưng chi phí trồng vẫn nằm ở đó, mọi người thử nói xem, dưa nhà tôi với dưa người ta bán, chi phí trồng trọt giống nhau sao?”

Đám đông không ai nói gì nữa.

Loại dưa ngon thế này, chắc chắn phải có điều khác biệt. Nếu không, tại sao người ta không trồng giống cô ấy? Và tại sao họ sẵn sàng mua loại đắt hơn mà không chọn loại rẻ?

Chỉ tiếc rằng tiền trong túi không đủ nhiều mà thôi!

---

Bên này bán dưa đang nhộn nhịp, bên kia Tần Quân đã chọn xong chiếc điện thoại, tay xách hộp mới toanh, ung dung bước về phía chợ.

Người ta còn chưa kịp xôn xao tò mò xem cái anh chàng trai trẻ này là ai thì Tống Đàm đã nhanh nhảu chỉ tay:

“Vừa hay, tiệm bán sỉ kem trước mặt kia, anh vào lấy 100 cái, loại nào tùy anh chọn, bao nhiêu tiền thì lát nữa tôi chuyển cho.”

“OK.”

Tần Quân liếc đám đông dày đặc mà hơi rợn tóc gáy, lập tức lủi ngay vào tiệm kem.

Lúc này, không rõ là bị con quạ xui rủi chao lượn trên đầu hay sao, Ngô Thiến Thiến cũng dép lê lẹp xẹp bước tới.

Cô ta vốn định mua sỉ kem vì nhà mình ở khu dân cư phía trên chợ. Chiều mát mẻ, mẹ cô ta ép cô ra ngoài đi dạo rồi tiện thể mua vài cái kem về.

Từ xa, cô ta đã thấy Tống Đàm đứng cạnh chiếc xe bán tải cũ kỹ, nhanh nhẹn cân dưa hấu cho khách.

Trong lòng Ngô Thiến Thiến chợt dâng lên một cảm giác hả hê!

Sao mà không vui cho được? Cô nàng hot girl thời đi học luôn nổi bật hơn mình nay lại phải chật vật bán dưa giữa cái nắng oi bức thế này. Làm sao không khiến mình cảm thấy tự mãn hơn?

Lúc này, cô ta đã quên khuấy chuyện hồi trước cãi nhau vì giá rau dại. Nghĩ lại chuyện Tống Đàm cùng Tần Quân chọn đồ nội thất…

Hừm! Đủ cả nợ cũ lẫn mới, cô ta bèn rút điện thoại, nhanh tay quay một đoạn video rồi đăng thẳng lên nhóm bạn cùng lớp:

“Xem bạn hoa khôi lớp chúng ta bây giờ đây này. Quả thực không dễ sống, phải ra chợ bán dưa dưới cái trời 36, 37 độ thế này, còn chẳng ai giúp đỡ, nhìn mà thương quá cơ…”

Đăng lên để dọn đường một chút, lát sau sẽ thêm mấy câu trà xanh sắc sảo.

Cô ta còn đang nghĩ ngợi để gõ nội dung thì nhóm chat đã bùng nổ tin nhắn:

!!!

[Wow! Hồi đi học đã thấy Tống Đàm xinh, giờ còn đẹp thế này!]

[Ngô Thiến Thiến, cô ấy có bạn trai chưa? Nếu chưa thì giới thiệu cho tớ với!]

Thao Dang

[Xem cô ấy bận rộn thế nào kìa, sao lại gọi là khổ sở? Trông da dẻ trắng mịn, đâu có đổ một giọt mồ hôi?]

[Thật xinh quá, thôi, tôi tiêu đời mất!]

Bạn cần đăng nhập để bình luận