Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 394: Không mua nhà cũng được.

Ngô Lôi hoàn toàn không biết nụ cười trên mặt Tống Đàm thực ra ẩn chứa bao nhiêu hiểm ý. Lúc này, trong đầu anh ta chỉ nghĩ về khoản tiền đặt cọc nhà và chuyện với Chu Lệ, lòng đầy phiền muộn.

Nhưng… khi thấy Tống Đàm cười tươi đón tiếp, anh ta dù bực tức đến đâu cũng không thể mất mặt được. Vì vậy chỉ đáp lại một tiếng cụt lủn, rồi lặng lẽ vác túi hành lý lớn trên vai, kéo theo vali, chậm chạp bước về phía nhà Tống Đàm.

Thấy cảnh này, Tống Đàm trong lòng lại càng hài lòng, không nói đến gì khác, sức lực này còn lợi hại hơn cả Trương Yến Bình!

Tiếng bánh xe của vali lăn trên đường bê tông cũ vang lên âm ầm. Ngô Lôi chìm trong tâm trạng của mình, bước đi uể oải. Đến khi rẽ qua rừng trúc…

!!!

Anh ta đứng sững bên đường, mắt tròn xoe kinh ngạc.

Chỉ thấy trước mắt là ngôi nhà với tường trắng, mái ngói xám, góc mái cong vút, đây là nhà mới của cô út anh ta sao?

Cái này, cái này… nhìn cũng đẹp quá đi chứ!

Ngô Lôi há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Anh ta lấy điện thoại ra, định chụp hình gửi cho Chu Lệ xem, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, lại cuối mặt, buồn bã cất điện thoại đi.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ đầu tiên:

Thao Dang

Nếu nhà mình xây được một ngôi nhà như thế này, không mua nhà ở Ninh Thành cũng được!

Người trong nhà thì không biết Ngô Lôi đang mơ tưởng viển vông cái gì. Lúc này, người thì đun nước, người thì chuẩn bị trà.

Tống Tam Thành có chút chột dạ:

“Đàm Đàm thật là, bạn học của con đến rồi mà nhất định bắt cha pha loại trà lá già này…”

Đây đều là những lá già hoặc lá vàng được nhặt ra lúc sao trà, vốn không thể nhìn được.

Nhưng mà, hương vị thì tuyệt vời, trà thơm nồng đậm, chỉ là vị hơi đắng hơn một chút.

Thật lòng mà nói, Tống Tam Thành thấy loại này ngấm lâu hơn, uống cũng đậm đà hơn.

Nhưng… dùng để tiếp khách thì không ổn!

Trà ngon phải có hình dáng đẹp, màu sắc chuẩn, mấy cái này chẳng có chút nào.

Ngô Lan đang loay hoay bên máy nước nóng công nghiệp trong bếp, nghe vậy liếc mắt nhìn ông:

“Có hai, ba chục người, tiếp đãi sơ sơ cũng phải mất hai lạng trà chứ? Sao? Trà không phải ông hái, nhà cũng chẳng tốn tiền của ông xây đúng không?”

Ra vẻ đức hạnh!

Con gái nghèo đến nỗi phải mặt dày moi tiền người quen, ông còn ở đó làm bộ hào phóng!

Mà nói thật…

Bà liếc qua những món t.hịt đã chuẩn bị sẵn trong bếp:

“Nhà mình ăn uống có tệ đâu, trà kém một chút thì sao nào?”

“Không sao, không sao.”

Tống Tam Thành lập tức im thin thít, sau đó đong lá trà vừa đủ vào các cốc dùng một lần trước mặt.

Đúng lúc này, bỗng nhiên thấy trong sân có người đứng đó, ngơ ngác, trông lúng túng như chuột chui nhầm chum dầu…

Nói thật, có chút rụt rè.

Ngô Lan nhìn qua, “Ngô Lôi đến rồi à? Sao không gọi điện trước? Đi bằng gì thế? Cha mẹ con đâu? Sao mang theo nhiều hành lý thế này? Nhà cô cái gì cũng có đủ, đừng lo, coi như đến nghỉ ngơi thôi, cô sẽ không để con phải khổ đâu.”

Vừa nói vừa quay sang Tống Tam Thành:

“Mau dẫn thằng bé lên lầu đi.”

Rồi còn nhỏ giọng dặn thêm:

“Đưa nó đến phòng cạnh Kiều Kiều ấy.”

“Thằng Ngô Lôi dạo này suy nghĩ lệch lạc, phải để nó tiếp xúc nhiều với Kiều Kiều của mình hơn!”

Tống Tam Thành liếc bà một cái:

“Nghe bà nói lời hay ý đẹp chưa kìa…”

Ngô Lan trừng mắt nhìn ông:

“Nói hay thì hay, nhưng chuyện thằng Ngô Lôi làm sai là sai, không nói được à?”

Là cô của nó, bà phải phối hợp với Tống Đàm mà uốn nắn lại đứa trẻ này, không thì thật có lỗi với anh chị đã giúp đỡ nhà bà bao năm nay.

---

Ngô Lôi nhìn ngôi nhà rộng rãi, cao cấp này mà mắt không rời nổi, cứ há hốc miệng chẳng nói được câu nào.

Hồi lâu, anh ta mới thốt ra một câu:

“Cô, nhà cô xây đẹp thật đấy.”

“Đương nhiên rồi!”

Ngô Lan đắc ý:

“Con chịu khó làm đi, cô bao tiền mừng, sau này dành dụm xây nhà riêng.”

Nghe đến chuyện nhà cửa, Ngô Lôi lập tức xụ mặt.

Anh ta kéo vali, chán nản hỏi:

“Dượng, con ngủ ở phòng nào ạ?”

“Đây, đây,” Tống Tam Thành vội dẫn anh ta đến chỗ cầu thang.

“Để dượng dẫn con lên tầng ba. Yến Bình, Kiều Kiều, và thầy của Kiều Kiều đều ở trên đó.”

“Biết con đến, cô của con đã dọn phòng từ tối qua rồi.”

“Tầng hai thì Tống Đàm đang ở, tầng một là cô dượng. Dăm bữa nửa tháng nữa đón cả ông bà nội con về đây, một nhà đông vui.”

Máy lạnh trung tâm chạy vù vù, cầu thang cũng mát rượi.

Ngô Lôi khệ nệ kéo vali tay này, vác túi tay kia, nhìn ông dượng đi phía trước chẳng có ý định giúp, cũng chẳng có ý kiến gì.

Anh ta nào tinh tế hay nghĩ xa, vừa leo cầu thang vừa lẩm bẩm:

“Đã tốn tiền làm nhà đẹp thế này rồi, ba tầng mà không lắp thang máy. Nhà người ta xây biệt thự toàn có thang máy.”

Tống Tam Thành… Cái kiểu gia đình gì mà ba tầng cũng lắp thang máy? Bọn họ ngày nào cũng đi lên núi còn cực hơn leo cầu thang này, phí tiền!

Dường như bắt được đề tài không ngượng ngùng, Ngô Lôi nói một tràng:

“Hồi trước con với Lệ Lệ quay video ngắn trong một khu biệt thự, thang máy nhà người ta tiện lợi thật. Phòng toàn nội thất Trung Quốc, gỗ đỏ, gỗ cánh gà... Nhìn vừa sang trọng vừa có gu.”

“Nhưng nhà dượng cũng đẹp, đơn giản, hài hòa, rất bắt mắt. Chỉ là thiếu chút hiện đại, giờ người ta chuộng nhà thông minh lắm!”

Tống Tam Thành cười cười đáp lời, trong lòng không khỏi thở dài.

Cái thằng này, nhìn thì thật thà, nhưng tính lại hời hợt.

Đàn ông mà hời hợt thì cứ trơn tuồn tuột, chẳng đáng tin, còn phải mài giũa nhiều.

Không nói mấy cái ý kiến của nó có đúng hay không, chỉ nói đến việc làm khách nhà người ta. Khen thì cứ khen, không khen được thì im, thế cũng là phép lịch sự tối thiểu rồi.

Thế mà nó thì sao?

Không phải xấu tính, chỉ là đầu óc đơn giản quá!

Lên đến tầng ba, cửa phòng vừa mở ra.

Sàn gỗ, tường trắng tinh, cửa sổ sáng loáng, rèm màu xám xanh đơn giản, giường gỗ 1m5 với bộ chăn gối bốn món cùng tông nhã nhặn…

Làm Ngô Lôi ngạc nhiên mừng rỡ.

“Dượn, nhà dượng làm đẹp quá! Nhìn hơn hẳn chỗ con thuê ở Ninh Thành.”

Anh ta đẩy hành lý vào phòng, không kìm được sờ thử chăn nệm, rồi lại nhớ đến “cuộc sống tinh tế” nghe từ Lệ Lệ, bèn phán xét:

“Cái chăn này nhẹ thế, có phải chăn tơ tằm không nhỉ? So với chăn hè còn thoải mái hơn.”

Tống Tam Thành liếc nhìn khe máy lạnh.

Trong đầu ông thầm nghĩ: Cái quái gì tơ tằm? Suy nghĩ đi đã! Chỉ là chăn bông cũ trong nhà mang ra, làm mỏng bớt để dùng mùa hè thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận