Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 407: Bàn tay khéo léo.

Sau một giờ đồng hồ hì hục lao động (bao gồm tạo dáng, chụp hình, chỉnh ảnh, thêm filter, đăng bài, trả lời bình luận,...), cuối cùng trên tấm bạt ni-lông đã chất đống từng ụ lúa, làm mọi người vui mừng thu hết vào những chiếc giỏ đặt bên cạnh.

Tống Đàm ước chừng thời gian rồi qua xem. Nhìn một cái, suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà lộ ra biểu cảm “nhìn không nổi”.

Cũng may cuối cùng kìm lại được, sự bất ngờ bỗng trở nên rõ ràng hơn hẳn:

“Các cậu giỏi thật đấy, chỉ một lát mà đã gom được nhiều lúa thế này! Đủ cho nhà tôi ăn bữa tối rồi, còn giúp giảm được khối lượng công việc nữa.”

Nghe xong, mọi người cũng trầm trồ:

“Thật á?”

“Đúng vậy, chúng ta còn trẻ mà, sức lực dồi dào…”

“Trời ơi, thành quả lao động của tôi cũng không tệ nha! Haha!”

Thấy trời đã sẩm tối, Tống Đàm cũng không kéo dài thêm, khen mấy câu nữa rồi nhanh chóng gọi cả nhóm:

“Được rồi, mọi người mang giỏ theo, chúng ta đi xay lúa thôi!”

“Vâng ạ!”

Cả nhóm bạn học cũ, người nào cũng khí thế hừng hực, mang theo giỏ lúa đi theo Tống Đàm trở về sân.

Ở đó, một chiếc máy xay lúa đang chờ họ.

---

Trong ruộng lúa.

Đợi đám người đi khuất, Tống Tam Thành và Tống Hữu Đức mới thở phào một hơi.

“Cuối cùng đám phá làng phá xóm này cũng đi rồi!”

“Nhanh lên, ta phải tuốt nốt số lúa còn lại.”

---

Cả nhóm quay về nhà. Ngô Lan vừa sắp xếp lại đồ đạc, kiểm tra kho lương thực, dán nhãn từng thứ xong xuôi thì thấy đám bạn học Tống Đàm quay về, trong mỗi giỏ đều đầy ụ những bó lúa.

Nụ cười trên mặt bà chững lại một chút, nhưng ngay sau đó, tiếng cười hài hước lại vang lên:

“Các cháu làm việc giỏi quá, không hổ danh là thanh niên, làm còn nhanh hơn bà già này nữa.”

Bà bật máy lên, vừa làm vừa nói:

“Mình chỉ xay đủ gạo ăn cho một bữa cơm thôi, xay nhanh lắm. Xay xong, muốn đi đâu chơi không? Sau núi nhà cô có vườn đào với ruộng dưa hấu, có muốn xem không? Tiện thì hái vài quả về cho Tống Đàm chẻ ăn luôn.”

“Có chứ, có chứ!”

Cả nhóm uống cạn trà còn thừa lúc trưa. Nước trà ngọt ngào mát lành, vừa uống đã thấy thư thái, cả đám lại hớn hở hơn.

Nói thực lòng, sau cả buổi vật lộn với đống lúa, ai nấy cũng không còn mấy kiên nhẫn.

Nhìn máy xay chạy ầm ầm, gạo vàng nhạt lấm tấm bụi mịn chảy ra từ cửa máy như những bông hoa nhỏ rơi lả tả, cả nhóm nhìn chăm chú một lát rồi vội vàng quay sang Tống Đàm hỏi:

Thao Dang

“Lối lên núi ở đâu thế?”

Nhìn xem, thời buổi bây giờ… À không, là các bạn học cũ ấy, ai cũng thạo đời! Tống Đàm thực sự không nỡ từ chối họ.

Nhưng mà người xưa có câu: "Lộc trời không lấy, lỗi là do mình!" Thôi, họ muốn thưởng thức thì phải chi tiền, mình đâu thể không nhận được.

“Được, để tôi dẫn mọi người tới ruộng dưa hấu xem thử. Ở đó có cả dưa to, dưa nhỏ, muốn loại nào cũng có. Đến khi về, mọi người có muốn mang về cho gia đình một quả không? Tự tay chọn luôn nhé!”

“Ây, nhưng tôi đâu biết chọn dưa đâu…”

Nghe vậy, có bạn bỗng lo lắng.

“Không sao.” Tống Đàm chỉ lên núi, “Ở trên núi có chú Trương trông coi, chú ấy chọn dưa thì chuẩn khỏi bàn. Nhưng các cậu nhớ, vào ruộng thì đừng nghịch lung tung nhé, nếu lỡ tay làm nổ dưa thì những quả nổ ấy đều phải ăn hết đấy!”

Nhớ lại bữa cơm hôm trước, dưa hấu ăn vừa ngọt vừa mọng, cả nhóm lập tức háo hức:

“Tụi mình hiểu rồi!”

“Yên tâm, sẽ không nghịch bậy đâu.”

“Nổ thì nổ, có nổ thì tôi tự ăn hết.”

“Cái gì mà tự ăn hết? Cậu làm Tống Đàm phá sản thì sao chứ…”

“Cũng đúng, làm lỡ một ngày ở đây thật không dám nhìn mặt người ta nữa…”

Mọi người nhao nhao ý kiến.

Tống Đàm thầm nghĩ: Có gì mà ngại chứ.

Đợi đến khi ra vườn dưa hấu, đảm bảo các cậu sẽ chẳng còn khách sáo nữa đâu.

Vừa dẫn đám bạn đi lên ngọn núi nhỏ phía sau nhà qua con đường mới sửa, Tống Đàm vừa chỉ tay về mấy thùng nuôi ong đang kêu vo ve phía xa, nói:

“Thật ra nhà tôi còn nổi tiếng nhờ mật ong nữa, khách ở thành phố Ninh hay thủ đô đều không thiếu. Hiệu quả nhuận tràng, thông tiện đúng là số một luôn.”

“Nhưng mà giờ thật sự không còn hàng tồn kho, sợ các cậu thèm quá, nên dứt khoát không cho nếm thử đâu.”

Nghe vậy, đám bạn không nhịn được mà nghĩ: Đúng là Tống Đàm, chẳng biết kinh doanh gì cả. Bây giờ hết hàng thì có sao, đâu phải lúc nào cũng thế, cho mọi người nếm thử nhớ vị mới đúng, rõ ràng là có tiền cũng không chịu kiếm!

Chắc chắn là vì da mặt mỏng quá.

Nghĩ vậy, ai nấy đều thấy lòng mình phức tạp.

“À đúng rồi,” Tống Đàm không quên dặn thêm: “Phía sau núi nhà tôi nuôi heo với gà, các cậu có muốn xem không?”

“Nói trước nhé, heo gà cũng không bán đâu. Còn có một con c.h.ó rất to, nhưng yên tâm, nó không cắn người. Nếu các cậu sợ thì tôi sẽ không thả nó ra.”

Ôi trời!

Cái này gọi là gì? Là kho báu nông thôn đấy chứ gì nữa!

Mọi người còn chưa kịp vui mừng hết cỡ.

Dù có người sợ c.h.ó đi nữa, chỉ cần nó không lại gần, thì cũng không cản được bọn họ từ xa nhìn thử xem thế nào là “rất to”…

Ai nấy nhao nhao bàn tán, Tống Đàm mỉm cười: “Được, vậy đi nào.”

Vừa nói, cô vừa lớn tiếng gọi một câu: “Đại Vương, đừng dọa người ta nhé.”

Đây đều là những vị “thần tài” tương lai, phải tiếp đãi nhẹ nhàng êm ái.

Mọi người ngẩn người, chỉ thấy phía sau chuồng heo từ xa xa, xuất hiện một con c.h.ó khổng lồ, khổng lồ, khổng lồ!

Nó to đến mức nào?

Trong trí tưởng tượng của bọn họ, con sư tử to lớn từng thấy trên chương trình Thế Giới Động Vật cỡ nào thì con c.h.ó này cũng có bộ khung như thế!

Ai nấy đều hít sâu một hơi!

Hồi lâu, lớp trưởng mới run rẩy hỏi: “Tống Đàm… nhà cậu làm sao có được con c.h.ó to thế này?”

Tống Đàm cười nhạt, nói hờ hững: “Giống c.h.ó nước ngoài, bạn tặng mình nuôi để trông núi.”

Ôi trời! Lập tức, cả đám nảy sinh sự kính nể với ngọn đồi nhỏ bé này.

Có con c.h.ó này trông, ai mà không có mắt dám bén mảng đến đây?

Vì dáng vẻ của Đại Vương thực sự quá đáng sợ, mọi người thậm chí không dám nhìn kỹ chuồng heo hay ổ gà, chỉ dám cố gắng lết theo đường mòn bên kia lên núi, ngoan ngoãn hết mức.

Ngược lại, mấy cậu con trai thì thỉnh thoảng cứ quay đầu nhìn, mắt sáng như sao.

“Chó to thật đấy!”

“Đẹp trai quá!”

“Chết tiệt, bá khí thật. Nếu dắt nó ra ngoài dạo phố, chắc người ta ghen tị c.h.ế.t mất.”

“Chụp cái ảnh được không? Ê ê ê, mấy cậu đừng đi, tôi không dám chụp một mình…”

Đại Vương nhìn đám bạn, sau đó lại nhanh chóng nằm xuống.

Trời nóng thế này, nó cũng chẳng muốn vận động nhiều.

Còn về Đại Bạch, bây giờ trời nóng, mỗi lần mặt trời vừa ló dạng là nó đã chạy ra hồ bên kia chơi với đám vịt, chẳng buồn ngồi trên núi trông coi.

Tống Đàm thoáng nở một nụ cười.

Không dừng lâu ở sau núi thì càng tốt, có thêm thời gian dành cho vườn dưa hấu, nói thử xem có trái dưa nào mà không đáng yêu chứ?

Nhìn một lúc, chẳng phải sẽ tiện tay mua thêm vài trái sao?

Bao nhiêu người trên mạng cầu xin cô gửi hàng, vì trời nóng quá cô còn từ chối cơ mà.

Lúc này, cả nhóm đứng trước vườn đào trĩu quả, nhìn dàn đậu đũa, cà chua, dưa leo, mướp hương leo kín giàn, ai cũng chỉ hận không thể hái mỗi loại một giỏ đầy!

Sản lượng thế này thì cao quá rồi!

Đúng là không hổ danh Tống Đàm, người trồng trọt đỉnh cao, quả nhiên làm nông rất giỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận