Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 386: Không thể trông cậy.

Câu này vừa thốt ra, ai nấy đều mang vẻ mặt kỳ lạ.

Ngay sau đó, là tiếng cười khúc khích vang lên rải rác.

Một người bạn học cũ, cũng xuất thân từ nông thôn, liền nói:

"Tống Đàm, cậu đúng là muốn độc thân cả đời luôn đó! Thời nay bọn trẻ, dù ở phòng gym khỏe đến mấy, bảo họ đi gặt lúa, chưa chắc đã làm nổi đâu."

"Không còn cách nào khác." Tống Đàm nghiêm túc nói, "Nhà tôi phải khai hoang đồi trà, còn phải hái hạt dẻ, qua một thời gian nữa lại phải dọn vườn đào… Không khỏe thì tôi giữ lại làm gì?"

Vài câu qua lại, chủ đề lập tức chuyển sang chuyện vườn đào, hạt dẻ, và đồi trà. Mọi người không nhịn được, đều lộ vẻ ghen tị.

"Địa chủ à… Thật hạnh phúc!"

Ngày trước là hộ khẩu thành phố đáng giá, giờ đây, ai có đất ở quê, cứ như có chỗ dựa, bất kỳ lúc nào cũng có thể tận hưởng cuộc sống điền viên.

Cứ nghĩ đến khung cảnh lãng mạn, làm việc từ lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, ai cũng không khỏi ao ước.

Ngô Thiến Thiến lại lần nữa bị ngó lơ, không nhịn được mà nghẹn một hơi.

Cô ta bực tức nghĩ: Không thừa nhận thì thôi! Đợi ngày mai, mình cũng đến nhà Tống Đàm!

Cô ta muốn tận mắt xem giữa hai người này có điều gì mờ ám không!

Mọi người mới đi làm được hai năm, số người đã lập gia đình không nhiều. Hôm nay ngồi ăn cùng nhau, không phải than thở về đồng nghiệp, sếp thì cũng là phàn nàn công việc khó khăn. Khung cảnh trò chuyện vẫn khá hòa hợp.

Mãi đến hơn 9 giờ tối, buổi tụ họp mới dần tan.

Nhưng chẳng ai tỏ vẻ luyến tiếc, vì không khí trong bữa ăn quá vui, lúc sau đã có không ít người đăng ký với lớp trưởng, hôm sau cũng muốn đến nhà Tống Đàm tham gia hoạt động… gặt lúa!

Tống Đàm bật cười.

"Các cậu đi đông vậy, hai mẫu ruộng nhà tôi liệu có đủ không còn chưa biết. Hay là thôi, đừng mua liềm nhỏ cho trẻ con nữa, lấy kéo cắt đại đi!"

"Không được đâu." Một phụ huynh nghiêm túc nói, "Gặt lúa thì phải gặt lúa."

"Các cậu không biết chứ, trường học bây giờ tổ chức đủ loại hoạt động. Nhà tôi không chỉ có liềm nhỏ, cuốc nhỏ, xẻng nhỏ, mà còn có cả nồi nhỏ, bếp cồn nhỏ, d.a.o nhỏ… đều đủ cả!"

Đúng thế.

Dù nhà ai thiếu thứ gì, mọi người cùng góp lại, cũng không thiếu gì cả.

Chỉ có lớp trưởng hơi lo lắng:

"Đông người thế này, ngày mai nhà cậu làm cơm có kịp không? Đừng để cả nhà mệt quá nhé."

Không ít người, cộng lại cũng phải ba, bốn mươi người. Ông chú Bảy ngày mai chắc phải cực nhọc rồi, còn phải nhờ thêm hai người phụ bếp nữa.

Nhưng không sao.

Tống Đàm cười thoải mái, "Nhà tôi ăn khỏe lắm, đầu bếp nhà nuôi chúng tôi như lợn con, quen rồi."

Lớp trưởng bật cười:

"Ôi trời, cậu thật hài hước!"

Tống Đàm thầm nghĩ: Cậu đừng tưởng tôi đùa.

Sau đó nhắc thêm một câu:

"À, khi gặt lúa, có thể em trai tôi sẽ livestream. Nó thích trò chuyện với các bạn nhỏ trên mạng. Nếu các cậu không muốn lên hình, tôi sẽ phân khu vực riêng."

"Được thôi." Lớp trưởng tính toán số người, rồi ngại ngùng nói:

"Cậu cũng đừng đánh giá cao sức lao động của bọn tôi. Chỉ cần để lại nửa mảnh ruộng cho chúng tôi là được rồi."

"Được."

Tống Đàm vốn chẳng trông mong gì nhiều. Với lại, khi mọi người đã mệt đến không nhấc nổi tay chân, làm sao tiện để chuyển khoản cho cô?

Điều này, cô rõ hơn ai hết.

Nhưng…

Tống Đàm vẫn phải xác nhận một chuyện:

"Ngô Thiến Thiến, gặt lúa nắng lắm, lại vất vả. Cô thực sự muốn đi sao?"

“Sao thế?” Ngô Thiến Thiến hất cằm, đáp tỉnh bơ: “Chẳng phải tôi không chịu được khổ cực đâu. Chỉ cần bôi thêm tí kem chống nắng là được mà!”

Tống Đàm thở dài một hơi: “Tôi chỉ lo lắng, bạn trai cũ của cô giờ làm ở nhà tôi, sợ cô gặp lại rồi nhớ chuyện cũ thôi.”

Nghe vậy, Ngô Thiến Thiến càng tin chắc giữa hai người này có chuyện mờ ám!

Nếu không, tại sao Tống Đàm lại không muốn cô ta đi?

Cô ta càng hứng khởi: “Nói rồi, đây là hoạt động tập thể. Tôi chỉ đi chơi thôi, không phải đi làm phiền người ta đâu! Tôi thích gặt lúa, thế thôi!”

Tống Đàm nghe vậy mới thấy yên tâm phần nào.

---

Tối về đến nhà đã 11 giờ đêm, cả nhà ngủ cả rồi. Ngay cả “cú đêm” như Trương Yến Bình cũng đã cai hẳn thói quen thức khuya.

Tống Đàm không vội vàng, ngủ ngon lành đến 5 giờ sáng hôm sau mới dậy.

Sau đó, cô bàn với mẹ: “Mẹ à, con thấy mấy hôm nay nhà mình bận bịu, ở nhà ông nội chật chội cũng bất tiện. Hay mình dọn về nhà mới ở trước đi, tiệc tân gia để qua mùa gặt hẵng tổ chức?”

Thao Dang

“Được thôi!” Ngô Lan đáp. “Mỗi ngày mẹ với Tống Tam Thành cũng qua lại mấy bận rồi, đồ đạc trong nhà sắp xếp gần xong cả. Giờ chỉ cần mang thêm ít đồ cá nhân nữa là được.”

Kể cũng đúng. Lúc đầu, cái đứa phá gia chi tử này đã xử lý hết đồ cũ rồi, giờ có muốn tìm lại cũng không thấy gì.

Bây giờ ngay cả chăn chiếu cũng toàn đồ mới!

Ông nội tụi nhỏ còn kỳ công làm vài chiếc chiếu cỏ bằng tay, đều đã trải sẵn.

Giờ chỉ còn thiếu mỗi tiệc tân gia, thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể dọn vào ở được.

Tống Đàm gật đầu, rồi lại hỏi ông chú Bảy: “Ông chú Bảy, đồ đạc trong bếp ông đã chuyển qua hết chưa?”

“Rồi chứ sao không!”

Nhà bếp mới là một căn phòng vuông vức, khu vực lưu trữ, bếp gas tiện lợi, và bếp củi… chia khu rõ ràng, sạch sẽ, sáng sủa, thông thoáng!

Thậm chí còn có cả điều hòa và quạt máy!

Nói chứ, ai làm bếp mà lại không thích?

Tuy nhiên, lúc lắp điều hòa, ông chú Bảy bảo: “Nấu ăn dầu mỡ nhiều, với lại dùng bếp củi, nóng sẵn rồi, lắp điều hòa làm gì cho tốn kém?”

Nhưng Tống Đàm nghĩ khác.

Giờ điều hòa rẻ bèo! Hai ngàn tệ là mua được cái xịn rồi. Trong ngày hè nóng nực mà được thoải mái một chút, thế là đáng tiền! Cô không mong mỏi nó bền như đồ ngày xưa, dùng mấy chục năm trời.

Chính vì vậy, cái điều hòa giá 2000 tệ này làm ông chú Bảy cảm động không để đâu cho hết. Bà thím Bảy ngày nào cũng qua giúp đỡ càng thêm nhiệt tình.

Giờ cả nhà đều trông mong ngày dọn vào nhà mới!

Ngoài những đồ dùng đang dùng, ông chú Bảy còn chuẩn bị mang hết mấy món bảo bối ông cất giữ bấy lâu qua bên đó.

Tất cả sẵn sàng, chỉ thiếu người.

Thấy mọi chuyện đâu vào đấy, Tống Đàm phất tay, mở danh sách lớp trưởng gửi tối qua.

“Mẹ ơi, hôm nay con có 32 bạn học cùng gia đình và con cái đến ruộng trải nghiệm gặt lúa. Trưa mình phải đãi họ bữa cơm. Mẹ xem ai rảnh rỗi thì gọi qua phụ giúp ông chú Bảy nhé?”

Ngô Lan giật mình: “Cái con này! Chuyện lớn thế mà giờ sáng mới nói? Liệu có kịp không?”

“Sao mà không kịp?” Tống Đàm nhìn đồng hồ. “Giờ mới 5:30, mình rửa mặt, ăn sáng, chuyển đồ dọn dẹp… cùng lắm đến 7-8 giờ là xong.”

Dù sao nhà cửa sạch sẽ mới cho mang đồ đạc vào, cả khoảng thời gian này đâu chỉ hai vợ chồng họ lo liệu, cả nhà đều sốt sắng cả!

Chuyển nhà, nửa tiếng là xong!

Còn bạn học? Đến được lúc 8 giờ thì gọi là siêng rồi!

Chuyển nhà xong thì gặt lúa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận