Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 411: Vắt khô mọi thứ.

Ngô Thiến Thiến tức lắm!

Nhưng cô ta cũng chẳng thể hạ mình nói thêm lời ngon tiếng ngọt nào, chỉ hậm hực gắp một miếng rau, giọng đầy thách thức:

"Không bán thì không bán! Tối nay tôi ăn ba bát cơm cho cô đau lòng c.h.ế.t luôn!"

Tống Đàm chân thành thở dài:

"Đau thật đấy chứ không đùa đâu!"

Mọi người: ...

Không hiểu sao nghe vậy tự dưng lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng ngay sau đó, Tống Đàm lại hào hứng rao hàng:

"Đến đây nào! Nếm thử tương ớt xanh t.hịt bò này đi! Ăn với cơm, mì hay bánh bao đều tuyệt đỉnh!"

"Rồi còn dưa đậu chua này nữa, trưa nay mọi người ăn thử rồi đúng không? Trên đời không có cái nào ngon hơn đâu!"

"Đậu que khô hầm t.hịt ấy à? Ngon bá cháy luôn!"

"À mà cà tím thì không bán nhé, không đủ hàng đâu, mọi người chỉ nếm thử cho biết thôi."

Chuyện gì thế này? Không đủ hàng à?

Cả đám ngay lập tức dựng tóc gáy, rồi nhìn mấy món đã bị càn quét sạch sẽ trên bàn mà bán tín bán nghi:

"Ý cậu là... ngoài cà tím, mấy món kia đều bán được sao?"

"Chứ còn gì nữa!"

Tống Đàm nghĩ bụng, hôm nay ông chú Bảy nấu toàn món ăn kèm cơm, lại toàn chọn từ kho có sẵn nhiều nhất. Chẳng có lời nào là nói dối cả.

Cả đám người yên lặng nhét thêm một miếng cơm vào miệng, rồi dần lộ ra vẻ mặt sung sướng không che giấu nổi.

"Vậy... tương ớt xanh t.hịt bò này bán bao nhiêu?"

"Dưa đậu chua thì sao?"

"Đậu que khô giá thế nào?"

"À mà Tống Đàm, trưa nay cậu có mang theo đào xanh muối, còn không vậy?"

Ối trời ơi! Bạn học nhiệt tình quá rồi đấy!

Tống Đàm nhìn đám bạn cũ mà thấy xót xa trong lòng.

Nói sao nhỉ... đợt này mấy "luống hành", à không, bạn học phát triển nhanh ghê cơ!

Vì vậy, cô cố tỏ vẻ khó xử mà đáp:

"Các món tôi giới thiệu cho mọi người đều có bán, nhưng thôi đừng mua nữa. Hôm nay mọi người chi nhiều rồi, mấy món này bán mỏng lãi, tôi cũng chẳng giảm giá thêm được... thật là ngại quá, mọi người đừng mua nữa."

"Không!"

Lớp trưởng vội xua tay:

"Không cần giảm giá, chỉ cần cậu có hàng bán cho chúng tôi là được rồi! Gạo thật sự không mua được hả?"

"Không được." Tống Đàm bất lực đáp. "Còn đào xanh muối thì càng không. Bên này có nhiều bà bầu cực kỳ thích, mà phản ứng của họ mạnh lắm, chút hàng cuối cùng tôi để dành cho họ rồi."

Đào xanh muối...

Dù chưa ai ăn thử, nhưng vừa nghe không thể mua được, tự nhiên ai cũng thấy thèm thuồng đến lạ.

Nhìn lại cửa hàng online, từ tương ớt xanh t.hịt bò giá 100 tệ một lọ, đến tương ớt nguyên chất giá 50 tệ, rồi dầu ớt, đậu que khô...

Thôi thì ngon thế này còn kén chọn gì nữa? Có gì mua nấy đi cho nhanh!

Ngô Thiến Thiến là người nhanh tay nhất, vừa ung dung gọi món như gọi đồ ăn, vừa phóng tay chi tiền. Nhưng khi mua xong hết mọi thứ, cô ta ngơ ngác nhìn điện thoại mà không tin nổi:

Ủa? Chưa gì mà 5000 tệ bay sạch rồi hả trời?!

...

Bữa cơm kết thúc nhanh hơn bình thường, chưa đầy nửa tiếng mà mọi người đã ngồi bệt ra ghế, no căng bụng.

Rốt cuộc cả đám phải tổ chức "nghi lễ vòng quanh sân" như đang cúng thần linh vậy, vừa đi vừa tiêu cơm trong bóng tối.

Chứ lát nữa mà lái xe đi trên đường núi, chưa ra đến thị trấn chắc cũng phải dừng xe bên đường mà nôn cho sạch ruột mất thôi!

Vì vậy, Tống Đàm đành phải sai Kiều Kiều chạy một chuyến ra trạm xá trong thôn, mang về hai hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa...

Cũng may hôm nay có nhiều xe đến, nếu không thì mấy đặc sản mua về chắc nhét không nổi.

Cả nhà họ Tống vẫy tay chào tạm biệt chiếc xe đang chầm chậm rời đi, người trong xe lẫn ngoài xe đều cảm thấy…

Hôm nay đúng là một ngày trọn vẹn, vừa vui vừa bất ngờ.

Mãi đến lúc này, Ngô Lan mới xót xa nói: “Thầy Tần vì tránh Thiến Thiến mà cả ngày không dám xuống lầu, đáng thương quá đi mất!”

Tống Đàm: “???” Mẹ đang nói cái gì vậy? Trên lầu bật điều hòa mát rượi, thoải mái thế còn than khổ cái gì?

Cô không cho phép ai chê bai cô cô nhà giàu Thiến Thiến của cô!

“Sao mà không khổ?” Trương Yến Bình và Tần Quân ghé vào lan can trên ban công hét xuống: “Mấy người có biết hôm nay tiệm Taotao Bao của tôi nhận được bao nhiêu tin nhắn hỏi hàng không? Còn Kiều Kiều trong buổi livestream thì khoe khoang chiếu cỏ của nó nữa, bây giờ đã có không dưới 40 người hỏi tôi rồi đấy!”

“Những thứ mình không có hàng, có thể bớt khoe lại được không? Tôi giải thích đến mức sắp rách cả miệng rồi…”

Nhưng Tống Đàm lại ngẫm nghĩ một chút: “Chiếu cỏ thì có mà.”

Cô quay sang nhìn Tống Hữu Đức, người vừa ăn uống no nê, giờ đang sung sướng ngồi đối diện ông chú Bảy, chậm rãi rít điếu thuốc.

“Nhìn ông làm gì?” Tống Hữu Đức chẳng quan tâm chiếu cỏ hay không, mà chỉ lo lắng: “Rơm rạ nhà mình vẫn còn ngoài đồng, đêm nay không biết có ai đến trộm không nhỉ?”

Ông chú Bảy phẩy tay: “Chắc không đến mức đó đâu.”

Tống Hữu Đức lại vỗ đùi cái đét: “Sao mà không đến mức đó được? Rơm rạ tốt lắm đấy! Vừa nhóm lửa được, vừa lót chuồng gà được… Không được, mai phải đem về ngay! Phơi khô rồi chất lại.”

Ngẩng đầu lên, ông thấy trên lan can tầng ba có một cái bóng đen sì, nhìn kỹ mới nhận ra.

“Ồ, là Ngô Lôi à, sao không xuống chơi? Dưới sân mát mẻ, còn không có muỗi.”

Nói ra thì cũng lạ thật.

Mùa hè năm nay ở nhà gần như không có muỗi, cả nhà mới lẫn nhà cũ đều thế.

Nhưng Ngô Lôi chỉ lặng lẽ lắc đầu: “Con không xuống đâu.” Anh ta do dự một lúc lâu mới tủi thân nói: “Cô ơi, khi nào thì con mới được ăn cơm nhà mình vậy?”

Tối nay anh ta chỉ được chia một chén cơm, vì nhà không nấu thêm, đến nỗi ông chú Bảy phải nấu riêng cho anh ta một bát mì lạnh!

Ăn kèm với đồ ăn thì cũng tạm được, t.hịt cá đầy đủ, nhưng… nhưng cả nhà ai cũng ăn ngon lành như thế, mùi thơm bay tới làm anh ta chảy cả nước miếng.

Nói thật, hôm nay anh ta cũng ngoan ngoãn lắm mà?

Tủi thân đến mức vì quá mệt, anh ta còn chưa kịp méc với Lệ Lệ nữa!

Nếu Lệ Lệ mà biết, không biết sẽ đau lòng cỡ nào đâu, hu hu hu…

Thao Dang

---

Câu hỏi này làm Ngô Lan cũng bị khựng lại.

Bà theo phản xạ nhìn về phía Tống Đàm, chỉ thấy cô cũng thở dài: “Anh Ngô Lôi, không phải bọn em phân biệt đối xử đâu, nấu hai phần cơm thực sự không dễ dàng gì… Nhưng mà cậu mợ cả nhất quyết muốn rèn luyện cho anh chịu khổ một chút, còn mẹ em thì lại không nỡ để anh ăn cơm hẩm cháo hoa… Nên thôi, hay là anh chịu khó một thời gian đi?”

“Chờ sang tháng nếu biểu hiện tốt, em sẽ xin xỏ cậu mợ cả, lúc đó anh sẽ được ăn uống như bình thường.”

Câu này nghe như vẽ bánh cho người ta ăn vậy.

Ngô Lôi không thể chờ nổi nữa, lập tức rút điện thoại ra định tố cáo sự nhẫn tâm của cha mẹ mình, nhưng điện thoại vừa gọi đi, đầu bên kia đã lập tức dập máy.

Anh ta nhìn điện thoại, lại nhìn xuống sân, nơi mọi người đang ngồi, rồi im lặng luôn.

Mãi đến khi Kiều Kiều “tách” một tiếng bật đèn sân lên, Tống Đàm mới rộng lượng nói: “Hay là thế này đi, anh Ngô Lôi, nhưng anh đừng méc với người nhà nhé, từ giờ trở đi, mỗi sáng anh có thể ăn sáng cùng bọn em!”

Chứ không thì phải nấu riêng một phần cho mỗi bữa, mắc gì chứ?

Lúc này, Ngô Lôi chỉ cảm thấy vô cùng cảm động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận