Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 98
Hai người lại tâm sự một lát bỗng trong điện thoại liền truyền đến tiếng Tần Vĩnh Thọ quát to.
Tần Viện ôm microphone nhỏ giọng nói: "Thôi không nói nữa, ông nội tớ trách tớ gọi điện thoại quá lâu liên bắt đầu mắng tớ rồi... Đúng rồi, suýt nữa quên không nói cho cậu biết.
Cậu còn nhớ Lâm Khiên không? Tớ nghe nói hắn cũng muốn đi học ở trường trung học thực nghiệm đấy!"
Phương Thanh Nghiên vốn đã quên mất người này, hôm nay nghe Tần Viện nhắc đến cô mới nhớ ra.
Tần Viện lại bổ sung thêm một câu: "Người kia tính tình rất kỳ quái, cậu nếu chẳng may nhìn thấy hắn, nếu có thể trốn thì liền trốn nhanh đi.
Ngày mai gặp lại cậu!" Cô ấy vừa dứt câu thì điện thoại liên cúp.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, cô không sợ có người giở trò xấu sau lưng, mà chỉ sợ có thêm phiền toái mà thôi.
Hiện tại trong đầu cô đều là kiếm tiền, có tiền là cô đã có thể dọn khỏi cái huyện Nam Hương quỷ quái này, hai mẹ con cô nhất định sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn.
Nếu ai dám đến cản đường cô, cô liền sẽ cho đối phương nhận lấy đủ hậu quải!!
Ngày hôm sau, trường trung học thực nghiệm chính thức khai giảng.
Trước cổng trường hiện tại đã đông nghẹt người, với một cơ hội buôn bán tốt như vậy đương nhiên là mẹ con bọn họ không thể bỏ qua.
Phương Thanh Nghiên để Tần Thục Huệ tiếp tục bày quán, còn bản thân cô thì đi đến trường để điểm danh.
Nếu là trước kia, Tân Thục Huệ chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này của cô.
Nhưng trong khoảng thời gian bà cùng Phương Thanh Nghiên hợp tác bày quán để bán này, bà cũng đã biết được năng lực của con gái mình đến đâu.
Hiện tại cũng chỉ là việc đi đến trường học để điểm danh mà thôi, bà cảm thấy Phương Thanh Nghiên hoàn toàn có thể tự mình làm được.
Phương Thanh Nghiên ở trong một đám phụ huynh học sinh phải nói là vô cùng chói mắt.
Dung mạo cô xuất sắc, dáng người tinh tế cao gầy, mặc một chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, tóc buộc cao, lộ ra vẻ thanh xuân có sức sống, bất luận là đi đến nơi nào cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của người ta.
Tần Viện ngồi ở dưới giá bóng rổ của sân thể dục, chỉ cần vừa liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy được Phương Thanh Nghiên ở trong đám người.
Cô lập tức nhảy dựng lên, ra sức vẫy vẫy cái đôi tay nhỏ bé của mình.
"Thanh Nghiên, tôi ở chỗ này!"
Phương Thanh Nghiên cũng đã sớm nhìn thấy được cô ấy, cô một đường chạy chậm tới.
Hai người bọn họ đã lâu rồi mới gặp lại, tránh không được cả hai đều hưng phấn đến hỏng rồi.
Tần Viện đánh giá sơ qua cô một lượt, trong mắt không giấu được vui mừng: "Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn không gặp, tôi cảm thấy hình như cậu lại xinh đẹp hơn rồi."
Lúc bọn họ mới biết nhau tại Thôn Sơn Tuyên, Phương Thanh Nghiên khi đó thật sự quá gầy, sắc mặt cũng không có trắng nõn hồng nhuận như bây giờ.
Hiện tại người của cô đã béo lên một vòng, tất nhiên là không giống với bộ dạng lúc trước nữa.
Phương Thanh Nghiên trêu chọc nói: "Được rồi được rồi, cho dù cậu không khen mình, thì mình cũng sẽ mời cậu đi ăn bún ốc!"
Hai cô gái vui vẻ sóng vai đi với nhau về phía lớp học, chỗ báo danh của bọn họ đươc đặt tại một phòng học ở lầu một.
Bàn học trong phòng học được xếp thành một hàng, các giáo viên ngồi ở bên trong thu học phí.
Trong cái hàng người thật dài trước bàn học kia, ông nội Tần Viện cũng có ở trong đó.
Lớp học cũng đã được sắp xếp từ trước, sau khi bọn họ báo danh xong giáo viên sẽ nói cho học sinh đến phòng học tương ứng.
Tần Viện được phân đến lớp ba.
Cô ấy thấy Phương Thanh Nghiên vẫn còn đang xếp hàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vô cùng khẩn trương, cô ấy sợ mình không thể cùng một lớp với Phương Thanh Nghiên.
Đợi đến khi Phương Thanh Nghiên có kết quả phân ban, cô bước dài xông lên nhìn, đến khi thấy rõ ràng mấy chữ "Lớp ba" phía trên, mới trở nên cao hứng, nhảy cẩng lên.
"Thật tốt quá, Thanh Nghiên, chúng ta chung lớp với nhaul"
Tần Vĩnh Thọ cũng vui mừng thay cho cháu gái của mình, cười đến trên mặt đều đầy nếp nhăn.
Lớp bọn họ nằm tại lầu ba, hai cô gái không ngừng vừa nói vừa cười cùng nhau lên lầu.
"Phương Thanh Nghiên!"
Bỗng nhiên, Phương Thanh Nghiên nghe thấy hình như có tiếng gọi mình từ phía sau.
Đến khi cô quay đầu lại nhìn, thì thấy trước mặt cô có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trong ánh mắt luôn để lộ ra một vẻ vô tội, đáng thương.
Người đó không ai khác chính là Thẩm Khả Di.
Lông mày cô không nhịn được nhíu lại.
Thẩm Khả Di âm thầm đánh giá Tần Viện một phen, sau đó mới quay sang Phương Thanh Nghiên, hỏi: "Sao tự nhiên cậu lại chuyển nhà rồi?"
Tuy rằng cô ta đã cố gắng che giấu, nhưng từ ngữ khí nói chuyện cũng khiến cho người ta có thêm vài phần nghi ngờ.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận