Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 119
Hắn không chỉ nhận được sự đãi ngộ đặc biệt từ viện trưởng, mà viện trưởng cũng đã từng dặn dò bọn họ phải tận lực thỏa mãn hết thảy tất cả yêu cầu của hắn, thử nhìn đến việc mang theo chó vào phòng bệnh thì cũng đã đủ biết sự ưu ái của bệnh viện dành cho hắn.
Y tá không dám chậm trễ, rất nhanh đã tra ra kết quả.
"Không có người này."
"Cô xác định?”
Y tá vẻ mặt cổ quái nói: "Cậu tìm cô gái ấy có chuyện gì sao? Nếu không tiện thì để tôi giúp cậu đi hỏi thử xung quanh?"
"Không cần!"
Lâm Khiên khoát tay nói, sau đó liền xoay người đi lên lầu.
Hắn nhớ tới bộ dáng vênh váo hung hăng của Phương Thanh Nghiên, đúng là nhìn cô cũng không giống tới đây để xem bệnh.
Trở lại phòng bệnh riêng của mình, Lâm Khiên vừa nằm xuống liên cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, vì vậy hắn lại từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó đi tới trước cửa sổ.
Toàn bộ cửa ra vào của bệnh viện đều bị hắn thu hết vào trong đáy mắt.
Người đến người đi, cũng không biết hắn đợi bao lâu, thì bóng dáng của Phương Thanh Nghiên cuối cùng cũng xuất hiện.
Phương Thanh Nghiên cùng với một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh đi ra khỏi bệnh viện.
Người phụ nữ nói vào câu gì đó với Phương Thanh Nghiên, sau đó lại sờ sờ đầu của cô, đưa mắt nhìn Phương Thanh Nghiên đến khi cô rời đi không thấy bóng dáng.
Người phụ nữ vẻ mặt ôn nhu hiền hòa, khi nhìn về phía bóng lưng của Phương Thanh Nghiên, trong mắt bà tất cả đều là trìu mến.
Mà Phương Thanh Nghiên ở trước mặt người phụ nữ này, thái độ cũng dịu ngoan tựa như một con mèo nhỏ vậy.
Lâm Khiên hơi nheo mắt lại, thấy người phụ nữ kia vừa xoay người trở về bệnh viện, thì hắn đã lập tức lao ra khỏi phòng bệnh đi xuống lầu, mãi cho đến khi nhìn thấy được bóng dáng của người phụ nữ kia xuất hiện ở cuối hành lang thì hắn mới dừng bước.
Người phụ nữ đi lên tâng ba, sau đó đi vào phòng bệnh.
Ánh mắt Lâm Khiên dừng lại trên bảng số ở cửa phòng bệnh một lúc, sau đó xoay người đi vê phía trạm y tá.
Hôm thứ hai, Phương Thanh Nghiên mang theo mười mấy loại sách bài tập, đủ kiểu dáng khác nhau đến trước mặt Hứa Tuệ Bình.
Hứa Tuệ Bình nhìn kỹ một hồi, cảm thấy bìa sách bài tập này xinh đẹp, chất lượng cũng rất tốt, giá cả cũng ở trong phạm vi mọi người có thể mua được, vì thế bà chọn ra mấy quyển có kiểu dáng cũng không tệ lắm, mang tới lớp để tiến hành bỏ phiếu.
Cuối cùng chọn ra ba loại kiểu dáng, Hứa Tuệ Bình mỗi người đặt một trăm bản, tiền cô trực tiếp đến phòng làm việc của cô giáo để lấy.
Trong tay của Phương Thanh Nghiên cũng không có nhiều hàng như vậy, tuy nhiên cô có số điện thoại của nhà sách, sau khi thương lượng xong với ông chú ở đó, cô lại để cho Mã Minh trực tiếp đi đến đó lấy hàng là được.
Quầy bán đồ vặt ngoài trường bán được rất khá, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đơn đặt hàng phải nói là tăng lên rất nhiều.
Bán nhanh nhất là những món đồ ăn vặt nhập khẩu, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi những thứ đó gần như đã bị cô bán sách.
Đáng tiếc Phương Thanh Nghiên thật sự không có thời gian để đi lấy hàng, bởi vì cô còn phải đem cơm đến bệnh viện.
Suốt một ngày cô cả người đều bận rộn giống như là con quay, hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi quầy bán đồ vặt ở ngoài trường được mở ra, cô vẫn luôn để ý thử xem Thẩm Khả Di có giở trò xấu gì hay không, nhưng cô ta hình như đã biết sợ rồi, không kiếm chuyện với cô nữa, chỉ vừa thấy cô thì đã trốn đi thật xa.
Thẩm Khả Di cũng không thể làm ra được chuyện xấu gì, từ hôm bị Hạ Hiểu Linh nghi ngờ trước mặt mọi người, cái danh tiếng thối" của cô ta cũng đã truyền khắp ký túc xá, thậm chí còn có tên đầu gấu lớp trên dẫn đầu đám học sinh tới chặn cô ở góc tường, uy hiếp cô ta về sau phải nên thành thật một chút.
Cô ta ngoại trừ việc âm thầm bôi xấu Phương Thanh Nghiên nhìn không vừa mắt, thì cũng không dám trắng trợn làm gì nữa.
Cuộc sống trôi qua phải nói là vô cùng bận rộn, nhưng chỉ cần được đếm tiền trong tay thì Phương Thanh Nghiên đã cảm thấy cả người hăng hái.
Cô nghĩ, chờ cô tiết kiệm đủ tiền rồi, cô sẽ mở một cái cửa hàng tạp hóa nhỏ gân trường học.
Hôm nay sau khi tan học, Phương Thanh Nghiên ở nhà vừa nấu cơm xong, đang chuẩn bị đi đến bệnh viện, thì điện thoại trong nhà lại vang lên.
Tần Thục Huệ nói: "Nghiên Nghiên, hôm nay nếu con tới thì mang thêm nhiều đồ ăn một chút."
Bởi vì việc chăm sóc người bệnh là một việc vô cùng vất vả, nên Phương Thanh Nghiên cũng không nghĩ quá nhiều, cô nấu thêm hai món nữa, sau đó lại múc thêm một chén cơm lớn, lúc này mới mang theo hộp giữ ấm đi đến bệnh viện.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận