Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 67
Nguy hiểm thật, cũng may không bị phát hiện, nha đầu kia sao tính cảnh giác cao như vậy chứt
Vương Kha không nghĩ tới người bán bún ốc này lại thật sự là Phương Thanh Nghiên!
Ngày hôm qua khi cậu ta dẫn theo một đám đàn em đi chơi ở sân thể dục của trường tiểu học Nam Hương, có người nói là thấy được người rất giống Phương Thanh Nghiên đang bán bún ốc ở gần đó.
Lúc ấy Vương Kha bị dọa quá mức, một cô gái nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt lại có thể thoáng cái quật ngã cậu ta, nói xem cậu ta có sợ hay không?
Không chỉ sợ, mà còn rất mất mặt!
Vương Kha cảm thấy nếu lại ngã vài lân nữa trong tay Phương Thanh Nghiên, cậu ta ở trước mặt đám đàn em này sẽ không ngẩng đầu lên được nữa.
Nghe đám nhóc nói ra mọi chuyện, Vương Kha lúc đầu còn không tin, Phương Thanh Nghiên với bọn họ tuổi tác lớn như nhau, sao lại đi ra mở quán ăn vặt chứ?
Nhưng mà, sau đó có người tận mắt nhìn thấy chủ quán bún ốc kia lái xe ba bánh trở vê nhà máy máy, lại trở về nhà Phương Thanh Nghiên, đây còn có thể là giả sao?
Căn cứ vào tâm tư xoi mói bới móc, đầu tiên Vương Kha gọi đám đàn em tới mua một phần về ăn, kết quả đã bị mỹ vị kia chinh phục.
Cậu ta ăn như hổ đói, đám nhóc đứng một vòng xung quanh cũng nhìn đến nước miếng chảy ròng, bọn họ không có nhiều tiền tiêu vặt như Vương Kha, không mua nổi một phần bún ốc 2 tệ, sau khi tính toán, mọi người liền đem tiền tiêu vặt trong túi mình góp lại mua, yên lặng cống hiến doanh thu cho Phương Thanh Nghiên.
Ăn xong một bát bún ốc, trong miệng Vương Kha mắng khó ăn nhưng ngày hôm sau lại bảo đám nhóc đi mua về ăn, nói là muốn nếm thử xem có chỗ nào có thể lấy ra cười nhạo Phương Thanh Nghiên không.
Kết quả, một mình cậu ta yên lặng ăn hết hai bát, một câu châm chọc cũng không nói được ra miệng.
Cũng may mọi người xung quanh cũng đều đang bận ăn bún ốc, không ai chú ý tới sự không phục cùng quãn bách trên mặt cậu ta.
Vương Kha hung hăng trừng Phương Thanh Nghiên rời đi, trong lòng rất không cam lòng.
Cậu ta vốn muốn đến quầy hàng của Phương Thanh Nghiên mắng cô một trận, nói cho mọi người biết chủ quán này chỉ là một cô gái 12 tuổi, hơn nữa bún ốc này cũng đặc biệt khó ăn.
Nhưng đứng ở phía sau cột điện này hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn không có can đảm đi ra ngoài.
Hiện tại Phương Thanh Nghiên đã đi rồi lại càng không có cơ hội.
Vương Kha cảm thấy mình quá vô dụng, ủ rũ đang muốn về nhà, thì thình lình trên vai bị người ta vỗ bốp một cái, dọa cậu ta nhất thời giật mình.
Quay đầu lại nhìn, mặt Vương Kha tối sầm lại.
Là Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên nhìn chằm chằm tiểu mập mạp trước mắt, khuôn mặt phơi nắng đến đỏ bừng, lông mày hơi nhướng lên, xem ra trực giác của cô vẫn rất chuẩn, vừa rồi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đi một vòng trở về liền phát hiện Vương Kha đang lén lút!
Vẻ mặt cô không kiên nhẫn,"Cậu lại muốn làm gì?"
Vương Kha thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, khuôn mặt càng đỏ bừng: "Tôi... tôi không làm gì cải"
Phương Thanh Nghiên nghĩ đến gần đây trong xưởng truyền đi những lời đồn kia, trong đôi mắt lộ ra vài phân hàn ý,"Tôi nhớ rõ đã cảnh cáo cậu không nên ở bên ngoài nói hươu nói vượn, cậu coi như gió thoảng bên tai sao?"
Vương Kha sửng sốt, không phải cậu ta chưa nói gì sao!
Ngày đó bị Phương Thanh Nghiên giáo huấn xong, cậu ta thật sự bị đánh cho sợ, làm sao còn dám ở bên ngoài nói lung tung.
Vương Kha vội vàng giải thích: "Tôi không nói gì cả, thật đấy!"
"Ngày đó cậu của tôi tới đón tôi, cũng chỉ có mấy người các cậu thấy được, cũng là cậu dẫn đầu tại bịa đặt!"
Vương Kha sắp oan uổng muốn chết, vẻ mặt cầu xin nói: "Thật sự không phải tôi, tôi cái gì cũng chưa nói, hơn nữa... cậu làm sao biết không có người khác nhìn thấy..."
Câu nói cuối cùng kia được nói bằng giọng rất nhỏ, trong lòng cậu ta thật ra cũng không nắm chắc, nhưng trừ lần đó ra cậu ta cũng không nghĩ ra còn có ai sẽ đi nói lung tung, cậu ta cũng đều đã dặn dò qua đám nhóc kia, không thể nói chuyện ngày đó với người khác, dù sao bị Phương Thanh Nghiên đánh ngã cũng không phải chuyện gì vẻ vang!
Phương Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Vương Kha một lúc, phát hiện tiểu mập mạp này thật sự không giống đang nói dối, vì vậy dần dần buông lỏng cổ áo đối phương ra.
Vương Kha là trẻ nhỏ học xấu, sợ hãi một chút thì tâm tư xấu xa cũng không dám có, chẳng hạn như ở trước mặt cha cậu ta, cậu ta liền dịu ngoan giống như con cừu nhỏ.
Lấy hiểu biết của cô đối với Vương Kha, người này nếu thật sự đã làm chuyện xấu tuyệt nhiên sẽ không phủ nhận, ngược lại sẽ dương dương đắc ý đến khoe khoang.
Danh sách chương
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận